Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 “Ngươi đang đào hố chôn ta đấy à?”, Dương Hạo nói.  

 

“Yên tâm đi! Chủ nhân coi trọng ngươi, ta không tự tìm đường chết đâu”, giọng nói giễu cợt của Tiểu Hải lại vang lên, dường như không vui lắm.  

 

 

 

Sau khi hỏi thêm vài câu, Dương Hạo khẽ mỉm cười, sau đó vỗ vỗ vai Dương Cuồng Nhân, nói với hắn – người đang vô cùng khó hiểu: “Phía trước là địa bàn của một con thú hủy diệt, ở đó không có nguy hiểm gì cả. Trong vòng ba mươi nghìn dặm, tuyệt đối không có con thú hủy diệt khác”.  

 

“Ngươi chắc chắn?”, Dương Cuồng Nhân khẽ ngây ra, sau đó trực tiếp lắc đầu nói: “Không thể nào! Tiểu tử ngươi muốn hại chết ta phải không? Nếu cứ vậy mà xông qua đó, giây tiếp theo ta sẽ bị thú hủy diệt siết cổ mà chết”.  

 

“Hại ngươi? Ta không có hứng thú ấy”, Dương Hạo nhếch miệng nói, cơ thể lập tức xông ra, bay về phía xa như một luồng ánh sáng.  

 

“Thành Chủ cẩn thận!”, sắc mặt Triêu Doanh lập tức thay đổi, dắt theo bốn người Tiên Lăng nhanh chóng đuổi theo.  

 

Còn Dương Cuồng Nhân thì hơi do dự, sau đó cũng nhanh chóng bay theo hướng Dương Hạo.  

 

Một lúc sau, mọi người đều không gặp bất kỳ nguy hiểm gì. Một giờ sau vẫn thế. Lúc này, Dương Cuồng Nhân và năm người Triêu Doanh và Dương Hạo đều giống nhau, táo bạo hơn chút, bắt đầu thu lại tâm thần, bay về phía trước với tốc độ cao.  

 

Trong phạm vi ba mươi nghìn dặm, khi sắp tới khoảng cách này, tốc độ của Dương Hạo chậm lại, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ ngưng trọng.  

 

Lực đại đạo tụ lại trong mắt, sau đó đánh giá thế giới nước sâu mờ mịt. Quét mắt một cái, diện tích trăm dặm hoàn toàn bày ra trước mắt.  

 

Bảy người bay về phía trước một cách thận trọng, đám người Triêu Doanh và Dương Cuồng Nhân cũng giải phóng tâm thần, do thám mọi thứ xung quanh.  

 

“Dừng lại!”, khoảng nửa ngày sau, sắc mặt Dương Cuồng Nhân đột nhiên thay đổi, sau đó phất tay bảo đám người Dương Hạo dừng lại. Ánh mắt hắn ngưng trọng, nhìn một bóng đen cực lớn ở phía xa.  

 

Trên thực tế, không chỉ hắn, cả Dương Hạo và năm người Triêu Doanh đều phát hiện ra cái bóng cực lớn đó.  

Nhìn qua thì không thể nhìn thấy bên cạnh. Cái bóng này dài ít nhất một triệu dặm, dù chỉ nhìn thấy một cái bóng nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt tỏa ra từ nó.  

 

“Cuồng Nhân huynh, phiền ngươi dụ nó đi. Yên tâm, đợi ngươi dụ nó đi, không bao lâu ta sẽ đến cứu ngươi”, Dương Hạo nghiêm túc nói.  

 

Dương Cuồng Nhân cau mày, gật đầu nói: “Ta tin ngươi một lần. Tiểu tử ngươi đừng có đào hố chôn ta ở đây. Thứ này quá đáng sợ”.  

 

“Triêu Doanh, các ngươi quay về tranh huyền cơ đi”, Dương Hạo nói, bọn họ lần lượt gật đầu. Sau đó Dương Hạo lấy tranh huyền cơ ra, bọn họ liền quay về thế giới trong tranh.  

Advertisement
';
Advertisement