Sau khi Dương Hạo nhìn thấy, trong lòng không khỏi run lên, thầm chửi Tiểu Hải, đây mà là to bình thường à, đây là thứ to đến mức khiến người ta không thể tin được.  

 

Thân hình triệu dặm, đây chỉ là phần nổi của tảng băng bọn họ nhìn thấy, lúc trước nó cuộn người lại, bây giờ sau khi thò đầu đứng dậy, thân hình đột nhiên dài tới ba triệu dặm.  

 

Với thân hình dài tới ba triệu dặm, cho dù Dương Cuồng Nhân có chạy nhanh đến đâu cũng không thể dễ dàng thoát khỏi nó, khoảng cách này thực sự quá lớn.  

 

“Dương Hạo, ngươi thực sự muốn đào hố chôn ta đúng không?”, Dương Cuồng Nhân hét lên một tiếng, cơ thể vừa bay lên lập tức lao sang bên phải, lao về hướng đó.  

 

Đùa chứ, với cơ thể dài ba triệu dặm, lập tức có thể bắt kịp hắn. Một khi bắt kịp, vậy thì Thiên Quân nhị trọng này chỉ giống như một con kiến bị đạp chết mà thôi.  

 

“Oàm!”, con thú khổng lồ gầm lên một tiếng, không gian nước biển ngàn dặm phía trước lập tức cái miệng rộng lớn vô cùng của nó nuốt chửng.   

 

Cơ thể Dương Hạo hoàn toàn không thể tự khống chế được, bị lực hút đáng sợ đó kéo qua. Sau đó đất trời quay cuồng, trong nháy mắt bóng tối bao trùm.  

 

“Vù!”, khi cơ thể chìm trong bóng tối, đột nhiên cảm nhận được bốn xung quanh truyền tới những áp lực nghiền nát đáng sợ. Những áp lực nghiền nát này cách xa trăm vạn dặm, tuy nhiên khí quang xung quanh người y đã bắt đầu nứt ra.  

 

“Tiểu Hải, ngươi chơi chết ta rồi”, Dương Hạo cười khổ, đối mặt với hoàn cảnh như vậy, dù thực lực của bản thân có mạnh cũng không thể nào quay lại được.  

 

“Tiểu tử, nhìn thấy những cái động xung quanh không. Mau vào đi, vào đó thì có thể sống”, giọng Tiểu Hải vang lên bên tai Dương Hạo.  

 

Trong lòng Dương Hạo khẽ động, không chút do dự lao tới một bức tường đá phía trước, nhanh chóng tiến vào bên trong một cái động.  

 

“Bùm! Bùm!”, khi y cảm nhận bản thân cuối cùng đã an toàn, nhìn thấy không gian phía trước đột nhiên xẹt qua từng lớp ánh sáng giống như tia chớp.  

 

Uy lực kinh hoàng đó tỏa ra xung quanh, trong lòng y chợt dâng lên một cơn ớn lạnh không thể kiềm chế được, hai tay chạm vào bề mặt hang động, trên mặt nở một nụ cười gượng gạo.  

 

Không cần đoán, hắn cũng biết mình đang ở trong bụng con thú khổng lồ, nơi này không an toàn, lực nghiền nát đáng sợ, còn có chùm ánh sáng như tia chớp, đều là những thứ cực kỳ nguy hiểm.  

 

Có lẽ, chỉ bằng cách ở trong hang động này mới có thể giữ lại cái mạng nhỏ. Nhưng về lâu dài e là y cũng sẽ chết dần chết mòn ở đây vì tuổi thọ cạn kiệt.  

“Tiểu Hải, ngươi ra ngoài chưa?”, đột nhiên nghĩ tới Dương Cuồng Nhân đã bỏ chạy xa, Dương Hạo truyền âm hỏi một câu. Nếu như tên đó thực sự bị thú hủy diệt xử gọn rồi vậy thì trong lòng y sẽ ăn năn lắm.  

 

“Ra từ lâu rồi, tên kia hiện giờ đang ở chỗ ta. Tuy nhiên tiểu tử, ta không có cách gì cứu ngươi. Miệng của con dã thú này ta đã đi qua một lần, suýt chút nữa thì không ra được”, Tiểu Hải nói.  

 

“Ngươi từng vào rồi?”, Dương Hạo kinh ngạc không thôi, lập tức hỏi: “Ngươi vào trong đây làm gì?”  

Advertisement
';
Advertisement