Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Dương Hạo cười nhẹ, nhìn chằm chằm tên này nói: "Muốn biết ta làm sao thoát ra? Muốn biết thì vào lại đi, ta hứa nói cho ngươi biết cách đi ra".  

 

Trước sự trêu đùa của Dương Hạo, Tiểu Hải dứt khoát lắc đầu, nói: “Tiểu tử ngươi dùng chút thủ đoạn này để gạt ta sao? Tiểu Hải ta tuyệt đối sẽ không mắc câu đâu”.  

 

Dương Hạo cũng không nói nhiều lời vô nghĩa. Kiếm ý mãnh liệt trên người khẽ động, lực đại đạo lập tức bộc phát. Sau đó lực kiếm chi đại đạo sắc bén đáng sợ lập tức nắm quyền điều khiển chiến hạm Trấn Linh.  

 

“Đi!”, hét lên một tiếng, chiến hạm Trấn Linh lập tức hóa thành một tia sáng, chớp mắt đã xuyên qua khoảng cách hàng nghìn dặm.  

 

“Gừ!”, tiếng gầm thét từ phía sau vẫn như cũ, sóng biển dâng cao lao thẳng tới khu vực nước nông của biển hủy diệt, nhưng Dương Hạo đã đưa chiến hạm Trấn Linh bỏ chạy rất xa rồi.  

 

“Tiểu tử ngươi, lực đại đạo mạnh đấy nhỉ!”, lúc này, Tiểu Hải mới phản ứng lại, không khỏi thất thanh kêu lên.  

 

Nó đánh giá Dương Hạo một lượt từ trên xuống dưới, nói: “Ta không thể không nói. Con mắt nhìn người của chủ nhân quả thực cao minh. Có lẽ thời chủ nhân còn trẻ, cảnh giới tương đương với ngươi nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của ngươi được”.  

 

Dương Hạo liếc mắt nhìn Tiểu Hải, nhìn khuôn mặt non nớt cùng thân hình thấp bé của tên này rồi nói: “Từ này về sau, tôn kính ta chút. Với thực lực hiện tại của ta, đủ sức khống chế năm lần uy lực của ngươi”.  

 

Tiêu Hải liếm môi, trợn mắt nói: "Kính trọng một chút cũng không sao. Nhưng nếu như ngươi đối xử với ta như nô lệ, đừng trách ta trở mặt".

 

Dương Hạo cười nhẹ, sau đó thân hình xẹt qua làn không khí mỏng, trong nháy mắt liền xuất hiện ở trong không gian rộng lớn, trong không gian này là nơi sống của một nhóm tu giả. Bọn họ chính là đệ tử đời đầu của Thiên Thành.  

 

Hơn mười năm trôi qua, những đứa trẻ trong số đệ tử của Thiên Thành đều đã lớn thành thanh niên, trong mắt bọn họ mang theo ngọn lửa trả thù mãnh liệt, bọn họ có lòng trung thành tuyệt đối với Thiên Thành.  

 

“Cũng không biết tên tiểu tử Dương Hạo đó sao rồi”, Dương Cuồng Nhân ngồi khoanh chân ở trên cao. Trong mắt hiện lên một chút lo lắng.  

“Ngươi không chết, ta chắc chắn cũng không chết được”, một giọng nói vang lên, Dương Cuồng Nhân lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Dương Hạo, trên mặt lập tức lộ ra vẻ nhẹ nhõm.  

 

Hắn nói: “Cũng may ngươi không sao. Nếu không khi quay về, ta không biết nên ăn nói thế nào. Tám năm rồi, ta còn tưởng ngươi bị con dã thú khổng lồ kia nghiền nát rồi chứ”.  

 

Dương Hạo khẽ cười, lắc đầu nói: "Con dã thú khổng lồ kia quả thực suýt chút nữa đã giết chết ta. Ngươi không biết không gian trong bụng nó nguy hiểm cỡ nào đâu".  

 

Dương Cuồng Nhân nhìn chằm chằm Dương Hạo, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, thất thanh nói: “Tâm thần của ngươi đã đạt tới tam trọng. Tu vi cũng tiến bộ không ít. Ngươi hiện tại, e là cho dù ta dồn toàn lực cũng không thể ngăn cản được kiếm đạo của ngươi”.  

Advertisement
';
Advertisement