Dương Cuồng Nhân mỉm cười không nói, cho dù là Dương Hạo có lảnh tránh, chỉ cần đợi y thực sự vươn lên trời thì Dương Thị cũng sẽ trỗi dậy. Đây là sự thực không thể thay đổi được.  

 

“Đệ tử Thiên Thành!”, Dương Hàn đứng trên đài cao, thanh âm cất lên, uy nghiêm lừng lẫy trong giọng điệu cũng theo đó mà vang lên.  

 

“Vụt vụt!”, hàng trăm ngàn bóng người lao ra từ các gian phòng của chiến hạm, bao gồm cả Ngưu Đằng, Lãnh Lăng, Du Huyền.  

 

Những người này đi tới đại sảnh ở giữa chiến hạm, vừa nhìn thấy Dương Hạo đứng ở trên cao, ngang hàng cùng với vị Thiên Quân mạnh mẽ, trên mặt lộ ra vẻ cung kính.  

 

Ngưu Đằng nhảy dựng lên, bay lên đài cao, sau đó nhìn Dương Hàn từ trên xuống dưới, hung hăng vỗ vỗ vai y, cười nói: “Lão đại, huynh vẫn còn sống”.  

 

Lãnh Lăng cũng bay lên, anh ta nhìn Dương Hạo, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười cứng ngắc. Đối với anh ta mà nói, đây đã là chuyện một chưa từng có.  

 

“Đại ca”, Lãnh Lăng gọi một tiếng.  

 

Về phần Du Huyền, vừa lên liền đứng sau lưng Dương Hạo, cung kính gọi một tiếng Thành Chủ. Khi hắn nhìn thấy cái chuôi của thanh trường kiếm phía sau lưng Dương Hạo, sắc mặt lập tức chấn động.  

 

“Chúc mừng Thành Chủ, cuối cùng đã có được Tử Thần Kiếm”.  

 

Dương Hạo gật đầu, nói: “Huynh cũng không cần quá để ý. Du Huyền, cứ thoải mái đi”.  

 

Câu nói này đã khẳng định, Dương Hạo không còn quan tâm đến chuyện trước đây của Du Huyền nữa. Câu nói này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.  

 

“Còn ngây ra đấy làm gì? Còn không tới bái kiến Thành Chủ?”, Ngưu Đằng trợn mắt nhìn đám người bên dưới khiển trách một câu, âm thanh vang vọng khắp không gian.  

 

“Bái kiến Thành Chủ!”  

 

“Bái kiến Thành Chủ!”, âm thanh rúng động màng nhĩ, khí thế hùng hồn khiến cho Dương Hạo cảm thấy kinh ngạc.  

 

Nhìn lướt qua, có gần trăm cảnh giới Linh Kiếp, cảnh giới Tử Phủ đã lên tới hàng ngàn, còn cảnh giới Tiên Thiên thì tới hàng chục ngàn.  

 

Y không khỏi sửng sốt, nhớ tới trước kia Thiên Thành chỉ có mấy ngàn đệ tử mà thôi. Bây giờ lại có hàng trăm vạn, hơn nữa tu vi đều trên cảnh giới Tiên Thiên.  

 

“He he!”, Ngưu Đằng cười nói: “Mấy năm nay, bọn đệ không hề nhàn rỗi, đi khắp nơi tìm kiếm những đệ tử ưu tú, sau đó thu nạp vào đây, bồi dưỡng làm cốt lõi. Còn về lòng trung thành, hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề nào”.  

 

Trên mặt Dương Hạo nở nụ cười, sau đó phất tay, tất cả các đệ tử này đều bị một lực đại đạo kéo lên.  

 

“Đệ tử Thiên Thành, các ngươi đều là linh hồn của Thiên Thành ra. Bắt đầu từ hôm nay, ta thề rằng, Thiên Thành sẽ vì các ngươi đạt được huy hoảng, đạt được vinh quang. Còn các ngươi cũng cũng sẽ trở thành trụ cột không thể thiếu của Thiên Thành”.  

 

“Rõ!”, vô số đệ tử lập tức hét lên một tiếng, khí thế ngút trời.  

Dương Hạo xoay người, liếc nhìn ba người Ngưu Đằng, phát hiện ba tên này đã đạt tới cảnh giới Tử Phủ bước bốn đỉnh cao, trên người hội tụ lực đại đạo, thực lực không hề yếu.  

 

Trong lòng y đưa ra một quyết định, đã đến lúc bồi dưỡng Thiên Quân cho Thiên Thành rồi. Cảnh giới Linh Kiếp có nhiều thế nào mà không có Thiên Quân trấn giữ, Thiên Thành vẫn chỉ là một thế lực nhỏ mà thôi. Chỉ khi có Thiên Quân, thì họ mới trở thành cường giả một phương.

 

Thiên Quân không phải là nhân vật có thể bồi dưỡng một cách dễ dàng. Cường giả cảnh giới Linh Kiếp bước bốn chỉ khi nắm vững đại đạo, lĩnh ngộ được cảnh giới cuối cùng, mới có thể trở thành Thiên Quân.  

 

Trong số đệ tử Thiên Thành, ngoài Ngưu Đằng, Lãnh Lăng, Du Huyền là cảnh giới Linh Kiếp bước bốn, còn có một thanh niên áo đen khác. Người này có vẻ mặt kiên quyết, ánh mắt lãnh đạm, tính tình cũng khá giống với Lãnh Lăng, là người chỉ biết điên cuồng tu luyện.  

Advertisement
';
Advertisement