Sở dĩ Dương Hạo muốn từ từ là muốn củng cố chắc nền móng cho nhánh gia tộc Dương Thị ở thành Thanh Viễn, mình đi chuyến này không biết đến bao giờ mới có thể về, y không mong phụ thân hoặc bất kỳ ai ở nhà họ Dương lại phải chịu giày vò đau đớn trước kia.  

 

“Dương Hạo, ta muốn khiêu chiến với ngươi”, Dương Liêu nãy giờ không lên tiếng đột nhiên phát ra tiếng kêu dài, giọng nói còn mang theo tức giận.  

 

Mình bị xem như không khí, Dương Liêu thân là kẻ giết Thiên Quân đã nổi giận đùng đùng, Dương Liêu vẫn luôn cực kỳ tự hào mình là một cao thủ vượt cảnh giới để chém giết Thiên Quân.  

 

Bây giờ sự kiêu ngạo của hắn bị khiêu khích, vì thế hắn muốn khiêu chiến với Dương Hạo, muốn dạy dỗ cho tên không biết trời cao đất dày này một trận.  

 

Dương Hoắc nhíu mày nhìn Dương Liêu nhưng không nói gì. Trước đó lão ta đã nhìn ra Dương Hạo đang cố ý chọc tức Dương Liêu, nói cách khác Dương Hạo hoàn toàn không thèm để mắt đến Dương Liêu.  

 

Với tư cách là người quản lý nhà họ Dương hiện giờ, Dương Hoắc vẫn vô cùng khách sáo với Dương Liêu, chỉ cần hắn muốn tài nguyên gì, lão ta cũng cố gắng vắt kiệt não để lấy ra đưa.  

 

Nhưng sau khi Dương Hạo xuất hiện, quan hệ này đã thay đổi, Dương Liêu ương bướng không chịu nghe lời, mắt cao hơn đầu, ngày thường đều đối đãi với người lớn như thế.  

 

Cho dù là thúc, bác trong tộc nếu muốn đánh là cứ đánh, một câu không hợp ý hắn thì giương dao bạt kiếm, đã có không ít người trong Dương Thị từng chịu thiệt.  

 

Nhưng nghĩ cho tương lai của Dương Thị, Dương Hoắc chỉ có thể nhẫn nhịn, không chỉ thế, còn tặng cho Dương Liêu tài nguyên tốt nhất.  

 

So với người này, nếu Dương Hạo bị chọc giận sẽ càng cuồng bạo hơn, nhưng bình thường lại biết đối nhân xử thế hơn hắn.  

 

Đầu tiên y không cần Dương Thị cung cấp quá nhiều tài nguyên, dù mình là gia chủ của một nhánh gia tộc, cũng sẽ không ỷ mạnh ăn hiếp người trong tộc.  

 

Thực lực của Dương Hạo rất mạnh, vượt cả Dương Liêu, y có thể giết được Thiên Quân nhị trọng.  

 

Tiếp đó, Dương Hạo chưa từng làm loạn vô lý, mượn cớ bẻ măng, trừ khi người khác gây phiền phức cho y, nếu không y sẽ không chủ động gây chuyện.  

 

Tổng hợp lại Dương Hạo không chỉ thắng Dương Liêu về thực lực mà tấm lòng và bản chất đều rất khoan dung độ lượng.  

Dương Hạo khẽ nhíu mày nhìn Dương Liêu, mình đã không muốn để tâm đến cái tên kiêu căng ngạo mạn này rồi mà bây giờ xem ra tên này không muốn xấu hổ, cắn chặt không buông.  

 

“Ngươi muốn khiêu chiến với ta?”, Dương Hạo bình tĩnh nói, ánh mắt cũng hiện lên vẻ bình thản.  

 

“Đúng! Ta muốn khiêu chiến với ngươi, trận chiến hôm nay ta muốn cho ngươi thấy rốt cuộc ai mới là kẻ giết Thiên Quân mạnh nhất”, Dương Liêu hung hãn nói.  

Advertisement
';
Advertisement