Quả nhiên sau khi nghe Dương Hạo nói thế, sắc mặt Dương Liêu từ tức giận trở nên u ám, đôi mắt hắn toát ra tà khí cực mạnh, cả người khẽ động muốn lao về phía Dương Hạo.  

 

“Sức mạnh đại đạo, thiên luân xoay vòng”, sau khi hét lên tám chữ này, bầu trời xuất hiện một bánh xe cực lớn màu xanh có đường kính lớn vài dặm nghiền ép về phía Dương Hạo.  

 

Đại đạo thiên luân chính là đại đạo đặc biệt mà Dương Liêu lĩnh hội được, sức mạnh đại đạo của đại đạo thiên luân cực kỳ bá đạo, cũng xem như thuộc một loại đại đạo chiến đấu cực mạnh.  

 

Không gian nứt ra thành từng vết nứt nhỏ, loạn lưu cuồng bạo liên tục phát ra từ bên trong, hàng chục dặm quanh đó, ở giữa là bánh xe cực lớn đó đều trở thành vùng không gian hỗn loạn.  

 

“Cẩn thận một chút, chừa cho người khác con đường sống”, Dương Hoắc nói với Dương Hạo, cả người xoẹt qua lùi vào vùng không gian cách đó vài trăm dặm.  

 

“Giết! Giết!”, Dương Liêu nghe rất rõ câu nói của Dương Hoắc, câu nói này như thể đổ thêm dầu vào lửa, khiến Dương Liêu gần như điên cuồng.  

 

“Thật ra ngươi không cần thiết phải ra tay với ta, thật đấy, ngươi chỉ đang tự rước nhục thôi”, Dương Hạo nói một câu, sau đó chậm rãi giơ cánh tay lên.  

 

“Vèo!”, kiếm quang lao lên trời, sức mạnh đại đạo đáng sợ lập tức xuyên qua mọi thứ, đâm vào không trung phá vỡ sự nghiền ép của thiên luân đó.  

 

“Ầm ầm!”, tiếng động cực lớn vang lên, sau đó sức mạnh đại đạo thế mà lại bị kiếm quang đó nuốt gọn.  

 

Thật ra nói là nuốt gọn cũng không đúng, chi bằng nói là bị hóa giải thì đúng hơn. Đại đạo thiên luân không phải là đối thủ đại đạo kiếm của Dương Hạo, chỉ một kiếm đã có thể hạ gục hoàn toàn.  

 

“Phụt!”, Dương Liêu nôn ra máu, sắc mặt trở nên nhợt nhạt, cơ thể cũng bị đánh bay về sau vài dặm trong không trung.  

 

“Không thể nào, ta là kẻ giết Thiên Quân, sao có thể thua trong tay ngươi?”, Dương Liêu lộ ra vẻ không thể tin được, vẻ điên cuồng trong mắt càng thêm sắc bén.  

 

“Đại đạo thiên luân chèn ép vạn vật”, lại một tiếng hét nữa, bánh xe cực lớn xuất hiện, lớn hơn cả lúc nãy, sức mạnh đại đạo cũng cuồng bạo hơn.  

 

Khuôn mặt Dương Hạo hiện lên tà khí nhàn nhạt, hai mắt lóe lên kiếm quang, tâm thần hơi động, vạn vật lập tức chịu ảnh hưởng của đại đạo kiếm.  

 

Khí tức kiếm đạo đáng sợ nhanh chóng lan tràn ra, sau đó điên cuồng phá vỡ năng lượng của đại đạo bánh xe cực lớn, chỉ trong tích tắc thiên luân đó đã vỡ tan.  

“Ầm ầm!”, tiếng nổ vang lên không dứt, mà cơ thể Dương Liêu cũng liên tục lùi về sau, mỗi lần hắn bị tấn công, sắc mặt sẽ tái nhợt đi vài phần.  

 

Lúc này hắn cũng đã thu bớt sự điên cuồng trong mắt, thay vào đó là vẻ hoảng sợ không thể tin được.   

 

“Mạnh quá, hoàn toàn không phải là một cấp bậc”, Dương Hoắc đứng cách đó khá xa nhìn trận chiến của hai người, nhỏ giọng nói, sau đó lắc đầu.  

 

“So ra thì hào quang của Dương Liêu giống như ánh sáng đom đóm khi ở trước mặt Dương Hạo mà thôi”, Dương Quan cũng nói, trong giọng nói còn mang theo sự phấn khích.  

Advertisement
';
Advertisement