“Chết cho ta”, khoảnh khắc Dương Hạo triển khai tấn công tâm thần, Ưng Tử Xuyên lập tức đâm một kiếm đến, lực đại đạo lưu truyền trên binh khí của anh ta.  

 

“Phụt! Phụt!”, kiếm quang sắc bén đâm xuyên vào ngực hai chiến tướng Hắc Giáp, đem mạng sống của chúng đi.  

 

“Bùm!”… sau khi thi thể ngã xuống đất, Ưng Tử Xuyên còn giẫm lên vài cái trút hết một bụng tức giận của mình.  

 

Sau đó anh ta lấy tinh thạch trái tim ra đưa cho Dương Hạo nói: “Không thể hấp thụ thứ này, nếu ngươi muốn thì cho ngươi vậy”.  

 

Dương Hạo cười khổ nói: “Ngươi cũng thật hào phóng, nhưng sau này đừng hối hận”.  

 

“Ha ha! Ưng Tử Xuyên ta chưa từng làm chuyện gì phải hối hận”, bật cười thành tiếng, sảng khoái nói: “Đi thôi, tiếp tục săn mồi”.  

 

 

 

“Ầm!”  

 

“Giết!”  

 

“Kiếm đạo Tuế Nguyệt, một kiếm nhân gian, một kiếm địa ngục”.  

 

“Lực tâm thần, tiêu diệt!”…  

 

Hai người, một người sử dụng tâm thần, một người cướp đi mạng sống, hai người phối hợp vô cùng hoàn hảo, đòn tấn công cũng cực kỳ đáng sợ, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, số lượng chiến tướng Hắc Giáp chết trong tay họ cũng đã hơn ba mươi người.  

 

“Tiếp tục!”, Dương Hạo cất hết tinh thạch trái tim vào, mỉm cười tiếp tục đi về phía phế tích thành trì. Trong cảm ứng của y, bên đó chắc hẳn vẫn còn hai nhóm chiến tướng Hắc Giáp nữa.  

 

Ưng Tử Xuyên phấn khích đi theo, một trước một sau đi về phía đống đổ nát.  

 

Đối mặt với hai người, chiến tướng Hắc Giáp giống như một nhóm dã thú yếu ớt bị tàn sát, gặp phải hai người họ thì dù có là bốn nhóm chiến tướng Hắc Giáp cũng chắc chắn sẽ chết.  

Thời gian từ chậm rãi trôi, nhoáng cái đã qua hơn một tháng, trong hơn một tháng này, những thí quân giả đang phải chịu thảm cảnh bi thảm.  

 

Trong số họ có không ít người đều chết trong tay chiến sĩ Thanh Giáp và chiến tướng Hắc Giáp. Ba đệ tử của Kiếm Đạo Tông ở Phiêu Tuyết Vương Thành, ngoài U Ngưng, hai người còn lại đều đã bị giết.  

 

Dương Liêu của bộ tộc Dương Thị cũng bị giết trong lúc đang đánh với chiến sĩ Thanh Giáp, bây giờ bộ tộc Dương Thị chỉ còn lại một mình Dương Hạo.  

 

Những thí quân giả của ba thế lực lớn của Phi Ưng Vương Thành là núi Phổ Độ, Ứa Linh Tông, Âm Ma Môn, lúc đến thì có hơn mười người nhưng bây giờ cũng chỉ còn lại năm người.  

Advertisement
';
Advertisement