Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 “Đừng cử động vội”, Dương Hạo giữ lấy Ưng Tử Xuyên đang muốn cử động, nói: “Người này không phải bất cứ ai trong số thí quân giả. Thực lực của hắn khủng bố như vậy, nếu như chúng ta tiến lại gần mà hắn nảy sinh ý thù địch thì chúng ta chắc chắn sẽ chết”.  

 

Đúng lúc này, người kia rút ra tinh thạch trái tim từ trong lồng ngực của một chiến tướng Hắc Giáp, sau đó lại giơ tay khẽ rạch một đường trên cổ tay phải của mình.  

 

“Vù!”, tinh thạch trái tim gặp được máu tươi thì đột nhiên phát ra ánh sáng kỳ dị, ánh sáng màu máu đó nhanh chóng bị máu của anh ta hấp thu vào trong.  

 

“Rắc rắc!”, trong ánh mắt kinh ngạc của Dương Hạo và Ưng Tử Xuyên, cả cánh tay của người kia đều phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, một lớp vảy hư ảo bao phủ lên trên giống như tộc Lân Giáp vậy.  

 

Không chút nghi ngờ, cánh tay phải của người này đã trở nên mạnh mẽ hơn so với khi trước một chút. Dù cho chưa từng lĩnh hội gì hết, hai người Dương Hạo cũng biết được tác dụng của tinh thạch trái tim lấy từ trên người chiến tướng Hắc Giáp kia.  

 

“Còn có thể như vậy sao?”, sau khi Ưng Tử Xuyên nhìn thấy cảnh tượng này thì quay đầu nhìn về phía Dương Hạo, đồng thời trong lòng cũng hối hận tột độ.  

 

“Đừng nhìn ta, tự bản thân ngươi không cần, không liên quan tới ta đâu”, Dương Hạo xua tay, khẽ cười nói: “Ta đã nhắc nhở ngươi rồi, bảo ngươi đừng có mà hối hận”.  

 

“Ta hối hận rồi”, Ưng Tử Xuyên bực dọc thốt ra một câu, sau đó lại lắc đầu nói: “Mấy cái trước đó thì thôi bỏ đi, chúng ta chia đều số tinh thạch trái tim tiếp theo”.  

 

“Được”, Dương Hạo cười gật đầu.  

 

Trong mắt Ưng Tử Xuyên lộ ra vẻ cảm kích. Anh ta biết dựa vào thực lực của Dương Hạo thì căn bản chẳng cần tới sự tồn tại của anh ta. Mà trên chặng đường này, Dương Hạo không chỉ mới cứu anh ta một lần.  

 

“Thử xem sao”, Dương Hạo không rảnh bận tâm tới Ưng Tử Xuyên, y rút ra một tinh thạch trái tim của chiến sĩ Thanh Giáp, sau đó cũng rạch ra một vết thương trên cổ tay phải của mình.  

 

“Vù!”, khoảnh khắc này, ánh sáng màu xanh đột nhiên xuất hiện, bao trùm lấy cả cánh tay phải của y.  

 

Một loại sức mạnh đặc biệt tiến vào trong máu, dung hoà lại làm một với máu trong cơ thể. Cỗ sức mạnh này bắt đầu gia nhập vào bên trong tế bào cơ thể y, hơn nữa còn không ngừng trở nên mạnh hơn.  

“Rắc rắc!”, trên mặt Dương Hạo lộ ra vẻ kỳ dị, y cảm nhận được xương cốt của mình đều đang run lên, từng tấc da thịt cũng trở nên mạnh hơn.  

 

Sau vài lần hít thở, loại tăng cường này bắt đầu yếu đi, khi ánh sáng màu xanh dần tản đi, sự biến đổi trên cánh tay cũng dần tiêu biến.  

 

“Rắc!”, Dương Hạo siết tay thành nắm đấm, cảm nhận được sức mạnh của bản thân tăng lên gần gấp đôi. Y cảm thấy vui mừng không thôi.  

 

Ngẩng đầu liếc nhìn Ưng Tử Xuyên, y thấy hai mắt của tên này đang mở ra cực kỳ lớn, bên trong miệng gần như sắp sửa chảy ra cả nước miếng.  

Advertisement
';
Advertisement