Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 “Vù!”…Dương Hạo không ngừng tăng cường sức mạnh cho cánh tay phải, sử dụng hết toàn bộ mấy chục tinh thạch của chiến sĩ Thanh Giáp, cả cánh tay của y cảm nhận được một loại sức mạnh cực lớn.  

 

“Cánh tay này của ta đã mạnh hơn gần gấp đôi rồi. Tác dụng của số tinh thạch này quả là khủng bố”, y vui vẻ nói.  

 

Trong tay xuất hiện một khối tinh thạch màu đen, đây là tinh thạch của chiến tướng Hắc Giáp.  

 

“Vù!”, sau khi tinh thạch của chiến tướng Hắc Giáp bị máu hấp thu, y đột nhiên cảm nhận được sức mạnh cực lớn chảy vào trong cánh tay phải của mình, cảm giác mạnh mẽ đó lại điên cuồng tăng lên.  

 

“Khó bề tưởng tượng”, y không kiềm chế được cảm thán một tiếng.  

 

 

 

So với tinh thạch của chiến sĩ Thanh Giáp, số tinh thạch của chiến tướng Hắc Giáp này mạnh hơn phải tới khoảng mấy chục lần. Sức mạnh hung tàn dung hợp vào trong máu, y cảm nhận được cánh tay phải của mình lại được tăng cường thêm một bậc nữa.  

 

Hai người không ngừng tăng cường sức mạnh bản thân như có được báu vật, hoàn toàn quên mất nguy hiểm xung quanh.  

 

Sau một tiếng đồng hồ, Ưng Tử Xuyên hấp thu xong toàn bộ số tinh thạch, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng không thôi. Anh ta không nhịn được hô lên một tiếng, đồng thời cũng không ngừng huýt sáo.  

 

Nhìn thấy Dương Hạo vẫn đang mạnh lên, anh ta mới an phận hơn một chút, bắt đầu hộ pháp cho Dương Hạo.  

 

Dương Hạo lúc này không còn tăng cường sức mạnh cho cánh tay trái mà đang tăng cường cho tứ chi còn lại. Từ cánh tay trái tới chân phải, lại tới chân trái, thậm chí là cả vùng ngực và trái tim. Mỗi một tấc da thịt và tế bào đều đang được biến đổi.  

 

Sau khi hiểu ra phải tận dụng như thế nào, mọi thứ đều trở nên đơn giản. Cánh tay có thể hấp thu thì những bộ phận khác đương nhiên cũng có thể mạnh lên.  

 

Một tiếng đồng hồ, hai tiếng đồng hồ,… thời gian tăng cường của Dương Hạo nhiều hơn gấp mấy lần so với Ưng Tử Xuyên. Cơ thể của y dần mạnh lên, tiêu thụ hết toàn bộ tinh thạch của chiến tướng Hắc Giáp.  

“Rầm”, cùng với một cú đấm, sức mạnh cường đại hình thành nên một trận gió lốc tiến về phía xa. Chỉ trong nháy mắt, mỗi một động tác của y đã ngập tràn khí tức hung hãn.  

 

“Mạnh thật!”, Ưng Tử Xuyên không nhịn được nuốt nước bọt, không ngừng run lên vì kinh ngạc.  

 

Dương Hạo cười nói: “Hiện tại chỉ riêng xác thịt thôi cũng đủ để đối kháng với chiến tướng Hắc Giáp rồi. Có điều so với người khi trước thì chúng ta vẫn còn kém xa. Tên đó đã tăng cường tới cấp độ chiến vương Xích Giáp, mà chúng ta thì vẫn ở cấp chiến tướng Hắc Giáp”.  

 

“Vậy thì còn đợi cái gì, giết thôi”, Ưng Tử Xuyên để lại một câu, cơ thể đã xông ra trước. Tại vị trí cách bọn họ một trăm dặm về bên trái có bốn chiến tướng Hắc Giáp đang tìm kiếm loài người.  

Advertisement
';
Advertisement