Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 “Ngươi khá đấy”, trên mặt Thiên Kha nở một nụ cười nhạt, sau đó nói: “Những năm vừa qua, ngươi là thí quân giả khá nhất mà ta từng được gặp”.  

 

Anh ta liếc nhìn cái xác của chiến vương Xích Giáp Lung Hàn rồi vung tay, một tinh thạch trái tim màu đỏ bị anh ta đoạt lấy.  

 

Anh ta cầm lấy tinh thạch, cười nói: “Lúc hai người quan sát ta thì ta đã phát hiện ra hai người. Có điều đáng tiếc là dù ta vẫn luôn âm thầm đi theo hai người thì cũng không kịp cứu hắn”.  

 

Ánh mắt của anh ta có phần tiếc thương nhìn về phía cái xác của Ưng Tử Xuyên.  

 

Sau đó lại nói: “Lung Hàn là chiến vương đẳng cấp nhất dưới trướng Thần Vương U Sơn, nếu như hắn đột ngột tung ra một đòn thì ngay cả ta cũng chưa chắc đã có thể ngăn chặn được. Cường giả dưới trướng U Sơn này quả thực kinh người”.   

 

“Thần Vương?”, hai mắt Dương Hạo ngập tràn vẻ kinh ngạc.  

 

Thiên Kha: “Thần Vương chính là chiến thần Kim Giáp, những tên ngu xuẩn này tự xưng là Thần Vương. Thần là sự tồn tại tâm linh đối với vạn vật, bọn họ có tư cách gì mà tự xưng như thế?”  

 

“Thần Vương, chiến thần Kim Giáp? Đây không phải là mục tiêu của ta hay sao?”, Dương Hạo âm thầm nói.  

 

Thiên Kha tiện tay đưa tinh thạch màu đỏ tới trước người Dương Hạo, sau đó lại tiện tay lấy ra một thứ khác từ trên cái xác của Lung Hàn, đó là một chiếc nhẫn không gian có tạo hình khá quái dị.  

 

“Đây đều là chiến lợi phẩm của ngươi. Ở thế giới Phi Viêm Tinh này, chỉ có dựa vào mấy thứ này thì ngươi mới có thể sống tiếp”, nói xong, Thiên Kha lại đưa nốt cái nhẫn cho Dương Hạo.  

 

Anh ta nói: “Chiến vương Xích Giáp không phải là kẻ mà chiến tướng Hắc Giáp có thể so bì. Những tên này không chỉ có xác thịt đáng sợ mà linh hồn và tâm thần đều đã tu luyện tới đẳng cấp không yếu. Muốn giết bọn họ, rất khó”.  

 

“Ban nãy, nếu như không phải lúc ngươi xuất kiếm cũng đồng thời tiêu diệt linh hồn của Lung Hàn thì chắc chắn đã bỏ mạng rồi. Bên trên Xích Giáp thì sẽ vô địch với tu giả loài người chúng ta, thần hồn chưa chết thì cơ thể cũng sẽ là bất tử”.  

 

“Ồ!”, Dương Hạo thầm kinh ngạc, nói: “Xem ra ta đã lựa chọn đúng rồi”.  

 

“Quả thực là đúng rồi”, Thiên Kha cũng gật đầu.  

 

Dương Hạo ngẩng đầu hỏi: “Tiền bối đến từ nơi nào?”  

 

“Ha ha!”, Thiên Kha chỉ cười không đáp, không gian xung quanh cơ thể chậm rãi bóp méo, tiếp theo đó cả người cũng dần trở nên trong suốt, biến mất hoàn toàn trong tầm mắt của Dương Hạo.  

 

Giọng nói lại vang lên từ một nơi xa xôi: “Ta giống với ngươi, đến từ thế giới Phong Vũ. Hiện tại là thuộc hạ duy nhất của Đại Đế ở Phi Viêm Tinh”.  

 

“Thế giới Phong Vũ? Người của Đại Đế?”, trong lòng Dương Hạo cực kỳ chấn động.  

Y nhìn về phía cái xác của Ưng Tử Xuyên ở phía xa, không nhịn được mà thở dài một tiếng, thế giới này quá tàn khốc, cái chết càng chẳng thể đảo ngược.  

 

Gạt bỏ tất cả tạp niệm, Dương Hạo bắt đầu chuyên tâm phục hồi vết thương bên trong cơ thể…  

 

“Ầm!”, bên trong đại điện, khí thế khủng bố của Thần Vương U Sơn cứ thế bộc phát, lao thẳng lên trời.  

 

Ông ta nhìn một chiến vương bên dưới, trong mắt phun ra vô vàn ánh lửa.  

Advertisement
';
Advertisement