“Hừ!”, tiếng hừ bực bội vang lên từ trong miệng U Sơn, khí thế ngút trời lập tức lao về phía tám chiến vương Xích Giáp kia, ông ta trầm giọng nói: “Tám tên mấy người lập tức xuất chinh cho bản vương. Không tiêu diệt được cái đám thí quân giả đó thì không cần phải trở về nữa”.  

 

“Rõ!”, trong lòng tám người lo lắng không thôi, thế nhưng lại chẳng có ai dám phản kháng lại mệnh lệnh. Cơ thể đầm đìa mồ hôi lạnh, tám chiến vương Xích Giáp bước ra khỏi đại điện.  

 

“Hình Ngưu, trong số tám người thì ngươi cũng xem như là mạnh nhất, ngươi nói xem chúng ta nên thế nào?”, sau khi rời khỏi đại điện, tám chiến vương Xích Giáp tụ tập lại một chỗ.  

 

Hình Ngưu đó có thân hình cao lớn, lớp vảy màu đỏ khắp người lấp lánh ánh sáng rực rỡ. Hắn liếc nhìn bảy người còn lại, nói: “Kế hoạch hiện tại chỉ có thể là chúng ta đích thân ra tay, tự mình lãnh đạo một đội chiến tướng Hắc Giáp đi tìm kiếm. Một khi gặp được thí quân giả thì lập tức giết chết. Nếu như không địch lại được thì lấy ánh sáng lớp vảy làm báo hiệu”.  

 

 

 

Tu luyện đến cảnh giới chiến vương Xích Giáp, thì có thể ngưng tụ ra vảy màu bẩm sinh. Những vảy màu bẩm sinh này, ẩn phía trên lông mày, có kích thước bằng hạt gạo.  

 

Mặc dù những vảy màu bẩm sinh này vô cùng nhỏ, nhưng một khi bạo phát ra ánh sáng thì đều là những cột sáng đỏ thẫm cao chọc trời. Cột sáng này một khi xuất hiện, những chiến vương Xích Giáp này đều có thể cảm ứng lẫn nhau.  

 

“Hình Ngưu nói đúng, như vậy chúng ta có thể cảm ứng lẫn nhau”, một chiến vương Xích Giáp khác nói.  

 

Chỉ cần là sinh mạng ai cũng đều sẽ sợ chết. Đông Diệp bị U Sơn đập chết. Lung Hàn bị loài người giết chết. Những chiến vương từng chinh chiến sa trường này bây giờ cũng cảm thấy có chút sợ hãi.  

 

Bọn họ không phải là vô địch, một khi chết đi sẽ hóa thành hư không...  

 

“Ồm!”, ánh sáng màu đỏ thẫm bạo phát từ cơ thể Dương Hạo. Từng lớp vảy hư ảo bao quanh người y. Ngoại trừ năng lượng đáng sợ đó còn có lớp phòng ngự kinh người.  

 

Luyện hóa tinh thạch trái tim của chiến vương Xích Giáp tiêu tốn nhiều sức lực hơn so với chiến tướng Hắc Giáp. Suốt cả một ngày Dương Hạo đều đang hấp thụ năng lượng quái dị này.  

 

Mãi cho đến khi năng lượng cạn kiệt, khí tức dâng trào mãnh liệt trong cơ thể y mới dần lắng xuống.  

“So với Thiên Kha kia, tốc độ hấp thụ của mình chậm hơn rất nhiều”, Dương Hạo không khỏi thở dài trong lòng.  

 

Hôm đó, y và Ưng Tử Xuyên quan sát Thiên Kha hấp thụ tinh thạch trái tim. Gần như trong chớp mắt, anh ta đã hấp thụ được tinh thạch của một chiến tướng Xích Giáp.  

 

Mà hôm nay, mặc dù Dương Hạo đã hấp thụ hàng trăm tinh thạch chiến tướng Hắc Giáp nhưng tốc độ hấp thụ còn kém xa rất nhiều so với Thiên Kha.  

 

“Một viên tinh thạch chiến vương Xích Giáp, giúp mình đạt tới năng lượng Xích Giáp. Mình bây giờ, cho dù không vận dụng năng lượng khác. Chỉ dùng lực cơ thể cũng có thể giết chết chiến tướng Hắc Giáp. Chiến vương Xích Giáp cũng có thể chiến đấu”.  

Advertisement
';
Advertisement