Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

Đối mặt với sự bao vây của hàng nghìn chiến tướng Hắc Giáp và sự công kích của bảy chiến vương Xích Giáp, chín thí quân giả đang gặp nguy hiểm, thậm chí mạnh như Tiêu Tâm hay Văn Thương cũng không thể ngăn được đòn tấn công.  

 

Phía trên ngọn cây, Dương Hạo khẽ thở dài, tình huống hiện tại cho dù y ra tay cũng giống như trứng chọi đá. Thế công kích của tộc Lân Giáp quá mạnh, hoàn toàn không phải cục diện chiến đấu một trái một phải.  

 

“Còn một tên. Xuống đây cho ta!”, đúng lúc này, một đôi mắt màu lam khóa chặt vị trí cây cổ thụ nơi y đang đứng, một cỗ uy áp từ cách đó vài dặm lao tới trong nháy mắt.  

 

Dương Hạo thầm nhủ toi rồi, không ngờ rằng y mới khẽ động linh hồn một chút, chiến Vương Xích Giáp đó đã phát hiện ra y.  

 

“Ồm!”, sức mạnh áp chế đang đến gần, y nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào nắm đấm đó, một luồng sáng đỏ thẫm mạnh mẽ lóe lên từ cơ thể y.  

 

“Cút!”, gầm lên một tiếng, cũng là nắm đấm. Đòn tấn công đáng sợ của hai người va vào nhau.  

 

“Bụp!”, cơ thể chiến vương Xích Giáp bật về sau không ngừng, còn Dương Hạo rơi từ trên cây xuống, lui về phía sau hơn mười bước.  

 

“Cái gì!”  

 

“Dương Hạo!”  

 

“Là hắn?”, tất cả các thí quân giả đều chú ý tới đòn tấn công vừa rồi.  

 

Vẻ mặt không thể tin được hiện lên trên khuôn mặt của nhiều người, chạm trán với cú đấm của tộc Lân Giáp, Dương Hạo lại có thể vững vàng đánh lại.  

 

“Cơ thể mạnh quá. Huynh đệ, có vẻ như hôm nay ngươi không tránh được phải sát cánh cùng chúng ta chiến đấu rồi”, Tiêu Tâm nói, âm thanh rõ ràng vang lên.  

 

“Tránh không được, vậy thì chiến”, Dương Hạo rất thích hào khí của Tiêu Tâm, ít nhất so với Văn Thương không thể nhìn thấu thì tốt hơn nhiều.  

 

“Tử Thần Kiếm, xuất vỏ!”, gầm lên một tiếng, đoản kiếm phía sau lập tức xuất vỏ, phát ra tiếng vang lanh lảnh. Sau đó kiếm thế khắp trời tỏa ra, khắp nơi ngập tràn ánh kiếm màu tím.  

 

“Con người, chết cho ta”, chiến vương Xích Giáp đối diện gầm lên, cơ thể tỏa ra luồng ánh sáng đỏ thẫm mãnh liệt. Trên cơ thể hắn xuất hiện những vết vảy màu.  

 

“Soạt!”, khi những vết vảy màu này bạo phát. Vảy trên người hắn hóa thành một luồng quét về phía Dương Hạo, đó cũng là cơn lốc vảy, mức độ sắc bén của nó không hề thua chiến vương Lung Hàn mà trước đó Dương Hạo đã gặp phải.  

“Lại là chiêu này”, khóe miệng Dương Hạo nở nụ cười, trong tay y cầm Tử Thần Kiếm, kiếm quang lóe ra.  

 

“Vù vù!”, cơn lốc vảy bao trùm lấy y. Y bất động như núi, khắp người đều mang theo ánh sáng đỏ thẫm, từng hư ảnh vảy màu nổi lên trên cơ thể y.  

 

“Chết tiệt, là ngươi giết Lung Hàn, còn nuốt tinh thạch trái tim của hắn sao?”, chiến vương Xích Giáp đó thấy cảnh này, lập tức phẫn nộ gầm lên.  

 

“Đúng vậy, là ta”, Dương Hạo cười nhẹ, ánh sáng đỏ thẫm tỏa ra càng thêm mãnh liệt.  

Advertisement
';
Advertisement