“Kiếm Lạc Hoàng Hôn, luân chuyển!”, một kiếm luân chuyển, do sinh nhập tử. Trong khoảnh khắc, sự sống cắt đứt, sự chết chóc bao trùm, nuốt chửng mọi sinh mệnh.  

 

“Cái gì?”, một kiếm luân hồi rung chuyển sự kéo dài của sinh mệnh. Chiến vương Xích Giáp đó cảm thấy toàn thân lạnh cóng, linh hồn nhanh chóng tan vỡ.  

 

Sau đó, hắn mới nhìn thấy một thanh đoản kiếm đâm vào trái tim mình, và với âm thanh giòn tan đó, viên đá trong tim hắn vỡ tan.  

 

“Không thể nào. Ta không thể bị một thí quân giả giết chết trong tích tắc được. Ta là chiến vương mà!”, chiến vương Xích Giáp đó trong lòng vẫn đang gầm thét, nhưng sinh khí lập tức biến mất.  

 

Bắt lấy chiếc nhẫn trong tay chiến vương Xích Giáp, trong mắt Dương Hạo xoẹt lên tia sáng. Trước đây hình như y đã lấy được một chiếc nhẫn y hệt, còn chưa có thời gian xem.  

 

“Đợi trận chiến này kết thúc, đến lúc đó ta sẽ xem xem trên người đám chiến vương này rốt cuộc có bảo vật gì”, trong lòng thầm nói, y đột nhiên vươn tay xuyên qua thân thể chiến vương Xích Giáp, rút ra tinh thạch trái tim của hắn.  

 

“Bồng Thạc?”  

 

“Cái gì? Bồng Thạc chết rồi, bị một nhát kiếm giết chết?”  

 

“Sao con người này có thể chống lại được cơn lốc vảy màu của chúng ta được vậy?”  

 

“Cơ thể của hắn? Không đúng, Lung Hàn nhất định đã chết trong tay hắn. Hắn đã luyện hóa tinh thạch trái tim của Lung Hàn, cơ thể không hề kém cấp chiến vương”.  

 

Các chiến vương Xích Giáp đều kinh ngạc, trong mắt hiện lên sự chấn động, sau đó nhanh chóng chuyển hóa thành thù hận và hung dữ.  

 

Hình Ngưu rống lên: “Nhanh chóng giải quyết mấy tên thí quân giả này, sau đó liên thủ giết chết tên tiểu tử đó”.  

 

“Phập!”, một tiếng động vang lên, đệ tử của đảo Vạn Linh trợn to hai mắt, không cam lòng ngã xuống đất, một cánh tay của Hình Ngưu xuyên qua tim của hắn, đồng thời hủy diệt tâm thần của hắn.  

 

“Giết!”, Hình Ngưu như mất trí, lại lao về phía một bóng người mảnh mai, mục tiêu tiếp theo của hắn là U Ngưng của Kiếm Đạo Tông.  

“Dương Hạo, cầu xin ngươi, cứu ta”, lúc này, sắc mặt U Ngưng thay đổi rõ rệt.  

 

Trong đám người, cô ta là yếu nhất. Đối mặt với sự tấn công của chiến vương Xích Giáp, cô ta biết rằng đến một chiêu cô ta cũng không thể đỡ nổi.  

 

“Nhớ kỹ, ngươi nợ ta một mạng”, giọng nói của Dương Hạo vang lên, phong chi đại đạo bao trùm, thân hình lóe lên, lao tới trước mặt U Ngưng như một cái bóng.

 

“Bụp!”, nắm đấm đối đầu với nắm đấm, toàn thân Dương Hạo bao phủ bởi ánh sáng đỏ thẫm, khiến cho chiến vương Xích Giáp Hình Ngưu bắn về sau mấy dặm.  

Advertisement
';
Advertisement