“Làm sao đây? Làm sao đây?”, não bộ nhanh chóng chuyển động, cố gắng nghĩ cách tiêu diệt địch.  

 

Một người đuổi, một người chạy, y đã bị ép đến rìa ngọn núi đầy tia sáng đen tối, một áp lực đáng sợ từ trên đỉnh núi truyền xuống, khiến y gần như nghẹt thở.  

 

“Ồm!”, Hình Ngưu gầm lên một tiếng như dã thú, bóng người dừng ở lại ở rìa, ánh mắt bất định nhưng không tiếp tục đuổi theo.  

 

“Hả?”, khóe miệng Dương Hạo có/rớm máu, ngẩng đầu nhìn Hình Ngưu đã không còn đuổi theo, trong lòng khẽ động.  

 

Trên đỉnh núi, uy áp vô biên, dường như Hình Ngưu vô cùng sợ hãi đối với mỗi luồng uy áp này, đến một bước cũng không dám lại gần.  

 

"Một vật rơi xuống một vật? Xem ra nơi này không hề tầm thường”, trong lòng Dương Hạo thầm nói. Sau đó giọng nói truyền ra xa: “Đám tộc Lân Giáp này đều không dám tới gần ngọn núi”.  

 

Noi xong, y xoay người nghênh đón uy áp, nháy mắt đã tiến tới đỉnh núi, cơ thể dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Hình Ngưu.  

 

“Con người, trừ khi ngươi không ra ngoài, nếu không ngươi sẽ chết”, Hình Ngưu lạnh lùng để lại một câu, sau đó phóng về phía sau.  

 

“Tới gần ngọn núi, sư đệ, chúng ta đi thôi!”, Tiêu Tâm nghe thấy tiếng hét của Dương Hạo, cơ thể khẽ động, hất văng đòn tấn công của chiến vương Xích Giáp, nhanh chóng lao về phía trước.  

 

Không chỉ họ, Văn Thương và hai đệ tử của điện Thái Nhất, còn có U Ngưng của Kiếm Đạo Tông, còn có hai hòa thượng của núi Phổ Độ cũng nhanh chóng lao về phía ngọn núi.  

 

Lúc này họ cũng nhận ra tộc Lân Giáp đang bao vây họ dường như cố ý tránh xa khỏi ngọn núi này. Mặc dù có rất nhiều chiến tướng Hắc Giáp, nhưng bọn họ muốn đi, đám người này cũng không thể cản được họ.  

 

“Ngăn chúng lại!”, Hình Ngưu rống lên một tiếng, cánh tay trở nên vô cùng cường tráng, một chưởng khổng lồ quét ra như một tấm bình phong.  

 

“Sư huynh, cứu đệ!”, một sư đệ của Văn Thương đã không may bị chưởng đó quét qua. Sức mạnh đáng sợ đó hoàn toàn vượt quá khả năng đối kháng của hắn. Chỉ kịp kêu cứu một tiếng, cơ thể hắn đã hóa thành một đống máu thịt.  

 

“Quá mạnh, sư đệ, ta không cứu được đệ”, Văn Thương vội vàng để lại một câu, sau đó xoay người, đánh bay sư đệ vừa may mắn thoát khỏi chưởng khổng lồ của Hình Ngưu.  

 

“Sư huynh, Văn Thương, ngươi là tên tiểu nhân bỉ ổi, cho dù chết ta cũng sẽ không tha cho ngươi”, trên mặt thanh niên đó tràn đầy dữ tợn và sợ hãi, ngay sau đó, một chưởng to lớn giáng xuống, xé nát hắn.  

“Phù!”, Văn Thương cuối cùng thoát khỏi tai ương nhờ cái chết của hai huynh đệ, bóng dáng lao vào trong núi, sát ý lạnh như băng nhanh chóng biến mất.  

 

“Vù! Vù!”, tiếng âm thanh vang lên, U Ngưng cùng hai hòa thượng núi Phổ Độ cũng lần lượt tiến vào trong bìa núi.  

 

Khi đến nơi, bọn họ lập tức tránh xa Văn Thương, vẻ mặt nhìn Văn Thương đều là sự phòng bị còn có không ít khinh thường.  

 

“Ta làm vậy là để giữ mạng sống cho bản thân. Như vậy không sai”, Văn Thương nói một cách hiển nhiên.  

Advertisement
';
Advertisement