Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 “Ha ha! Không Sơn, Không Thụy, các ngươi mới biết bộ mặt thật của tên này sao? So với các ngươi, ta đã thấy được sự đê hèn và xấu xa của hắn từ lâu rồi”, Tiêu Tâm bước tới, khí tức dâng trào. Rõ ràng trận chiến vừa rồi đã khiến hắn tiêu hao không ít.  

 

Dương Hạo đứng ở một bên, lạnh nhạt quét mắt nhìn Văn Thương, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.  

 

“Dương Hạo, cám ơn ngươi”, U Ngưng tới bên cạnh Dương Hạo, cúi đầu thi lễ, trên mặt lộ ra vẻ biết ơn.  

 

“Không cần. Như ta đã nói, ngươi nợ ta một mạng”, Dương Hạo xua tay.  

 

Tiêu Tâm tới trước mặt y, nở một nụ cười chân thành và nói: “Cô ta cảm ơn ngươi, ngươi không nhận. Ta cảm ơn ngươi, ngươi nên nhận chứ nhỉ? Tiêu Tâm, đa tạ Dương Hạo huynh đệ giải vây giúp”.  

 

Dương Hạo cười đáp: “Ngươi cảm ơn ta, ta đương nhiên sẽ nhận. Tuy nhiên ta khuyên Tiêu Tâm huynh đừng lạc quan vội, vòng vây bên ngoài vẫn chưa tiêu tan. Hình Ngưu kia thật sự rất đáng sợ. Chúng ta ở đây càng lâu thì cũng càng không có lợi”.  

 

Tiêu Tâm gật đầu, hắn hiểu ý của Dương Hạo.  

 

Hình Ngưu đang đột phá cấp Kim Giáp. Nếu như kéo dài thời gian, hắn thực sự tu thành Kim Giáp. Vậy thì e là cả đời này bọn họ chỉ có thể bị nhốt trong đây.  

 

Thời gian trôi qua, Hình Ngưu đó sẽ trở nên càng mạnh hơn. Hơn nữa khó mà đảm bảo sau khi Hình Ngưu đột phá xong liệu có xông vào đây, giết hết đám bọn họ hay không.  

 

Dương Hạo cười với hắn, sau đó trực tiếp khoanh gối ngồi xuống, bắt đầu hồi phục vết thương trên người.  

 

Dùng nhiều chiêu giao đấu với Hình Ngưu như vậy, cơ thể y không còn chịu đựng được nữa, xương cốt trên người đều có dấu hiệu vỡ nát, nếu không được hồi phục kịp thời, e rằng sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện thể chất sau này của y.  

 

Hai người Tiêu Tâm cũng tìm một chỗ, bắt đầu hồi phục vết thương trên người. Còn hai hòa thượng Không Sơn và Không Thụy, lựa chọn tu hành bên cạnh Tiêu Tâm.  

 

U Ngưng một mình đến tảng đá lớn bên cạnh Dương Hạo, cũng khoanh chân ngồi xuống.  

 

Văn Thương sắc mặt ảm đạm bất định, ánh mắt quét qua đám người Tiểu Tâm, sau đó nhấc chân bước từng bước về phía Dương Hạo.  

Mở mắt ra, ánh mắt của Dương Hạo cắt ngang không gian như hai thanh kiếm sắc bén, y nhìn Văn Thương, lãnh đạm nói: "Muốn chết thì bước thêm một bước nữa”.  

 

Một lời nói nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa sát ý vô tận, Dương Hạo cực kỳ ghét tên Văn Thương này. Người như hắn đáng lẽ nên chết trong tay tộc Lân Giáp.  

 

Dùng mạng của hai sư đệ để đổi lấy mạng mình. Loại tiểu nhân như này hoàn toàn không đáng có cơ hội sống.  

 

“Văn Thương, ta khuyên ngươi ở yên một chỗ và đừng nhúc nhích”, Tiêu Tâm mở mắt, lạnh lùng cười nói: “Nếu như ngươi chọc vào bất kỳ người nào ở đây. Bọn ta đều sẽ bắt ngươi, sau đó ném ra ngoài, để ngươi nếm thử cảm giác tuyệt vọng của hai sư đệ ngươi trước khi chết”.

Advertisement
';
Advertisement