Rất nhanh, hòa thượng Không Sơn và Không Thụy cũng lần lượt tỉnh lại. Còn có U Ngưng cũng mở mắt ra, ánh mắt của họ đều dồn về phía Dương Hạo.  

 

“Tiêu Tâm, ta muốn lên đỉnh núi tìm một thứ, không biết ngươi có hứng thú không?”, Dương Hạo cười nói.  

 

“Huynh đệ có lời mời, Tiêu Tâm ta đương nhiên sẽ liều mạng đi cùng”, Tiêu Tâm đứng dậy, không hề do dự đồng ý. Người này tính tình hào sảng, nội tâm dứt khoát, có một sự phóng khoáng khiến người ta không thể diễn tả được.  

 

“Sư huynh, ta cũng đi”, sư đệ của Tiêu Tâm cũng đứng dậy.  

 

“Thêm bọn ta nữa”, Không Sơn và Không Thụy cũng đứng dậy nói.  

 

U Ngưng nhìn thoáng qua đỉnh núi, sau đó nhìn chằm chằm Dương Hạo, cúi đầu nói: “Nếu ngươi không chê ta tu vi yếu, ta cũng muốn đi”.  

 

“Không cần!”, Dương Hạo xua tay, cười nói: “Không Sơn và Không Thụy, còn có các ngươi đều không nên tới đó. Nơi đó đối với các ngươi là vùng đất cấm”.  

 

“Vì sao?”, Không Sơn ngây ra, không hiểu ý của Dương Hạo, Không Sơn phía sau hắn cũng tỏ vẻ khó hiểu.  

 

“Phòng ngự”, Dương Hạo nhẹ giọng nói hai từ, sắc mặt hai hòa thượng liền thay đổi, sau đó trầm mặc không nói.  

 

“Bây giờ ta hối hận vì đã không lựa chọn tu hành Phật đà kim thân quyết”, Không Sơn cười, sau đó chắp hai tay, hành lễ với Dương Hạo.  

 

“Ta cũng vậy”, Không Thụy cũng thở dài một tiếng.  

 

Phòng ngự, phòng ngực cực mạnh mới có thể vào cấm địa. Thực ra còn một điều Dương Hạo chưa nói, đó là thần hồn mạnh mẽ, chỉ có thần hồn mạnh mẽ mới có thể chống lại được uy áp không ngừng sinh ra ở đó.  

 

Tuy nhiên dù y không nói điều này thì hai hòa thượng Không Sơn và Không Thụy cũng đều biết rõ.  

 

Ở đây chỉ có hai người Dương Hạo và Tiêu Tâm mới có tư cách đi lên đỉnh núi tìm kiếm.  

 

Hai người một trước một sau, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của đám người. Dương Hạo ở phía trước, tốc độ nhanh như điện, còn Tiêu Tâm theo sát phía sau, không hề chậm trễ một chút nào.  

 

“Bùm!”, uy áp ập xuống, toàn thân xuất hiện những luồng ánh sáng đen, mang theo một nguồn năng lượng tấn công vào cơ thể hai người.  

 

“U Lôi Trì mạnh quá”, Dương Hạo ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.  

 

Bọn họ vẫn đang ở dưới chân núi, còn lâu mới lên tới đỉnh núi, U Lôi chi lực mạnh mẽ này đã khiến bọ họ tê dại rồi.  

 

Không khí tràn ngập khí tức lôi điện, khi quan sát kỹ hơn, có thể bắt gặp một dấu vết ánh sáng mỏng hơn một nghìn lần sợi tóc đang dao động trong không khí.  

 

“Ta thấy lần này ta đến đây là để điên một trận với ngươi”, Tiêu Tâm nghiêm nghị nói.  

 

Dương Hạo: “Cái đó thì không chắc. Trong lúc nguy nan thường sẽ có một tia cơ hội sống. Chỉ cần nắm được, vậy thì đó sẽ là cơ hội lên tiên”.  

“Ha ha! Nói đúng, mục tiêu của chúng ta đó chính là tia cơ hội sống”, Tiêu Tâm cười lớn, âm thanh hào hùng.  

 

Hai người men theo con đường đầy đá và cỏ, đi lên đỉnh núi. Ban đầu bắt đầu chạy, sau đó là bước nhanh, cuối cùng là bước từng bước chậm chạp.  

 

Uy áp tỏa ra từ U Lôi Trì càng lúc càng mạnh, tia sét du ngoạn xung quanh cũng càng lúc càng hung bạo. Ban đầu là nhỏ hơn chân tóc ngàn lần, bây giờ thì còn dày hơn một sợi tóc.  

 

Những tia sáng nhỏ bé đó mang theo sức mạnh đáng sợ, nếu không phải hai người họ mạnh mẽ, e rằng họ đã bị tia sét này xuyên qua hàng nghìn lần rồi.  

Advertisement
';
Advertisement