Trên đỉnh núi, những con rồng và rắn đáng sợ tàn phá khoảng không. Thỉnh thoảng, âm thanh răng rắc nhỏ xíu phát ra, xé toạc kết giới không gian kiên cố, dẫn đến loạn lưu trong bóng tối vô tận.  

 

Hai bóng người đi trên đường, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ cương nghị. Có niềm tin trong tim, vững như đá, không lay chuyển.  

 

Ba ngày sau, đã vượt qua một nửa ngọn núi cao hàng nghìn mét.  

 

Cả hai người đều đầy vết thương, không có máu chảy ra, chỉ là từng mảnh cháy đen. Đám rắn điện hoành hành cực kỳ ghê gớm, ngay cả với hai người cường tráng cũng không thể ngăn chặn sự xâm nhập của nó.  

 

Dương Hạo ngẩng đầu nhìn bóng đêm trên đầu, không khỏi cười khổ nói: "U Lôi Trì này quả thực rất kinh người. Nếu không có thân thể này, e rằng không thể leo lên đến độ cao như vậy".  

 

Khuôn mặt của Tiêu Tâm thậm chí còn khó coi hơn cả Dương Hạo.  

 

Trên người hắn ánh lên một tầng ánh sáng vàng, cùng với tác động của đám rắn điện, tầng ánh sáng vàng này dao động cực kỳ mạnh mẽ. Hắn ngẩng đầu nhìn Dương Hạo trước mặt, phải thán phục thân thể cường tráng của y.  

 

"Ghê thật đấy!", trong lòng thở dài một tiếng, thầm nói: "Ta dùng sức mạnh của cổ thần mới có thể đạt tới độ cao như vậy. Còn tên này hoàn toàn dựa vào nhục thân, tức chết mà”.  

 

Lúc này, không gian mà họ đang ở vô cùng tối tăm. Mặt trời như thiêu đốt trên bầu trời bị một lớp mây đen bao phủ. Dưới bầu trời xám xịt, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy hơn mười mét phía trước.  

 

Không có cây cỏ gì xung quanh, chỉ có cảnh đổ nát thê lương. Mặc dù những tàn tích này đã có từ rất lâu đời nhưng từ những chất liệu của chúng có thể thấy rằng nơi đây đã từng rất huy hoàng.  

 

"Kẻ mạnh đến đâu mới có thể biến nơi này thành phế tích cơ chứ? Và tại sao, ở đây lại xuất hiện U Lôi khủng khiếp đến vậy?", Dương Hạo cảm thấy có chút chột dạ.  

 

Dựa vào tầng ánh sáng vàng, Tiêu Tâm đã chiến đấu chống lại những con rắn điện xung quanh mình. Hắn nói: "Ở đây không đơn giản đâu. Chúng ta thấy ở đây từng huy hoàng nhưng không thể đoán được sự nguy hiểm của nó bây giờ đâu”.  

 

Gật đầu, Dương Hạo đồng tình: "Đúng là vậy. Hiện tại ta và ngươi mới đi được nửa đường, trên người đã đầy vết sẹo. Nếu tiến xa hơn nữa, sẽ càng thêm nguy hiểm”.  

“Chẳng lẽ còn đi xa hơn nữa sao?”, Tiêu Tâm không khỏi nhe răng nói.  

 

“Đương nhiên không”, Dương Hạo cười nói: “Đúng là con đường phía trước nguy hiểm, nhưng chúng ta cũng có thể coi loại nguy hiểm này là một loại thú vui, thú vui tu luyện”.  

 

“Ý ngươi là gì?”, Tiêu Tâm có chút khó hiểu.  

 

"Rèn luyện thân thể, rèn luyện không có giới hạn. Ta không tin, hết thời gian cũng không thể leo lên đỉnh núi này?", Dương Hạo nói.  

Advertisement
';
Advertisement