“Này, đừng do dự nữa, mau chóng nhảy xuống đi”, linh hồn kiếm lại nói.  

 

“Gì cơ? Nhảy xuống?” Dương Hạo hét lên: “Có phải ngươi muốn hại chết ta không? Nhảy xuống từ chỗ này, ta còn có thể sống được sao?”  

 

“Có thể!”, linh hồn kiếm thốt ra hai chữ, sau đó có một luồng sấm sét màu tím hiện ra phía sau Dương Hạo, sấm sét chỉ có thể đánh ầm ầm phía sau y.  

 

“A!”, Dương Hạo thất thanh gào lên, y cảm thấy mình như đang treo trên bầu trời, năng lượng đằng sau đẩy y ra chỗ vực thẳm tối tăm đó.  

 

Khi Dương Hạo vừa rơi xuống, Tiêu Tâm cũng đã chạy đến, hắn mang theo vết thương khá nặng, lo lắng nhìn Dương Hạo rơi vào vực thẳm vô tận.  

 

“Phụt!”, Tiêu Tâm nôn ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt, lực cổ thần trên người vô cùng yếu và mỏng, nhưng dù như thế hắn cũng phải sử dụng lực cổ thần để bảo vệ quanh người.  

 

“Không có nguy hiểm, mặc dù đám Lôi Long này tung hoành trên trời nhưng sẽ không ảnh hưởng đến bên dưới”, Tiêu Tâm bỗng nhận ra điều này cũng thở phào.  

 

“Tiêu Tâm, ngươi không thoát được đâu”, giọng nói lạnh như băng chứa trong đó là sát khí mãnh liệt, Văn Thương từng bước đi vào khu vực Lôi Long lượn lờ.  

 

Một tay hắn cầm gương Hiện Đạo, một tay cầm chặt thanh kiếm dài trong suốt, ánh sáng trên lưỡi kiếm lóe lên tia sắc bén, lạnh lẽo.  

 

Khóe môi còn nhếch môi nụ cười khinh miệt, hắn nói: “Tiêu Tâm, lúc đầu ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta, có từng nhớ ta đã nói một câu?”  

 

“Hừ!”, Tiêu Tâm chậm rãi đứng thẳng người, lực cổ thần hiện lên quanh người hắn, lau đi vết thương ở khóe miệng nói: “Ta không nhớ người hèn hạ như ai đó từng nói những gì, ta chỉ biết lời dạy của tổ tiên mà Thần Sơn thượng cổ truyền lại là trừ ma diệt đạo, bảo vệ chúng sinh”.  

 

Ánh mắt Văn Thương hiện lên vẻ lạnh lùng, giơ kiếm lên chỉ vào Tiêu Tâm: “Miệng lưỡi sắc bén lắm, mong rằng lát nữa ngươi vẫn có thể nói được mấy lời này”.  

 

Vừa dứt lời, kiếm quang trắng đục đột nhiên tung ra, sát khí ngút trời bao trùm lấy Tiêu Tâm, khí lạnh xâm chiếm vào lực cổ thần trên người hắn.  

 

“Cổ thần kim chung, cổ thần thiên la thủ”, Tiêu Tâm phát ra tiếng rít dài, một tay giơ lên cao, một lớp màu vàng bao quanh người hắn, một lớp khác được ngưng tụ giữa bàn tay.  

 

“Bùm!”, đòn tấn công của hai người lập tức va chạm vào nhau, năng lượng cực mạnh lan tràn ra xung quanh.  

 

Tiêu Tâm lảo đảo, nôn ra một ngụm máu, lực cổ thần cả người lập tức nhạt đi, sắc mặt hắn cũng tái nhợt hơn trước đó.  

 

Văn Thương cũng lùi về sau hơn mười bước nhưng hắn không bị thương nặng, thực lực hai người tương đương nhau nhưng trước đó Tiêu Tâm đã bị hắn đánh lén và bị thương nặng, nên đối phó với Tiêu Tâm hiện giờ không khó khăn lắm với hắn.  

“Lực cổ thần của ngươi đâu? Tiêu Tâm, tiếp theo ta sẽ khiến ngươi càng đau khổ hơn, ha ha!”, giọng nói lạnh lùng của Văn Thương vang lên.  

 

Tiêu Tâm từng bước đi về phía Văn Thương, thanh kiếm dài màu trắng đục trong tay toát ra sát khí lạnh lẽo.  

 

 

 

“Ta rất hứng thú với lực cổ thần trên người ngươi, cho ta mượn dùng thế nào? Lực cổ thần, chậc chậc, đó là năng lượng được tạo ra từ chủng tộc mạnh nhất thời cổ đại”, Văn Thương từng bước đến gần, sắc mặt Tiêu Tâm càng trở nên khó coi.  

Advertisement
';
Advertisement