Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Nếu không phải được dạy từ nhỏ, hay nói cách khác là đệ tử núi Cổ La thì sẽ không được truyền đạo.  

 

Văn Thương hết lần này đến lần khác chống lại mình, lúc này Tiêu Tâm mới hiểu ra tên này có ý đồ sâu xa, thứ hắn muốn là lực cổ thần trong tay mình.  

 

Thân là đệ tử cốt cán của núi Cổ La, Tiêu Tâm biết rõ sau khi lực cổ thần bị tiết lộ ra ngoài sẽ có hậu quả gì, đến lúc đó hắn chính là tội đồ của cả cổ thần.  

 

“Ngươi không có được lực cổ thần đâu, dù ngươi có đánh thắng ta, ta cũng có thể làm lực cổ thần của ta biến mất trong tích tắc”, Tiêu Tâm lạnh lùng nói, thầm đưa ra quyết định xấu nhất.  

 

“Không! Không!”, Văn Thương giơ thanh kiếm dài trong tay lên cười mỉa nói: “Ta không cần lực cổ thần của ngươi, thứ ta cần là chiếm được ký ức của ngươi. Tiêu Tâm, ta có thể dễ dàng giam cầm linh hồn của ngươi, nhìn lén bí mật của ngươi”.  

 

Nói rồi trên tay trái Văn Thương xuất hiện một món bảo vật như la bàn, món đồ này vừa xuất hiện lập tức có một luồng dao động linh hồn cực mạnh lao ra từ bên trong.  

 

“Cấm Hồn Bàn!”, Tiêu Tâm đổi sắc, hắn biết rõ Cấm Hồn Bàn đáng sợ thế nào. Một khi linh hồn bị giam cầm thì ký ức của hắn sẽ dễ dàng bị Văn Thương lấy đi mất.  

 

“Ha ha!”, hắn bỗng bật cười thành tiếng, trong giọng nói đầy vẻ không cam lòng.  

 

Thu lại nụ cười, hắn bình tĩnh nói: “Văn Thương, nếu hôm nay ta có thể sống sót, ta đảm bảo điện Thái Nhất sẽ bị hủy diệt ngay trước mắt ngươi, ta sẽ tự tay giết ngươi”.  

 

“Đi chết đi!”, sắc mặt Văn Thương trở nên lạnh lẽo, thanh kiếm dài trong tay nhanh chóng đâm đến.  

 

“Soạt!”, thân hình Tiêu Tâm nhanh chóng lùi về sau, cảm nhận được U Lôi đáng sợ phát ra từ trong vực thẳm phía sau, hắn giang tay ra rồi ngã xuống.  

 

“Chết tiết! Chết tiệt!”, Văn Thương đổi sắc, vội vàng dừng lại, hắn nhìn vực thẳm tối tăm, nổi giận gào thét mấy tiếng.  

 

“Bốp!”, một tia chớp xuất hiện ngay trước mặt hắn, sắc mặt thay đổi, hắn vội vàng lùi về sau, khí thế của U Lôi Trì khiến hắn không dám đến gần.  

 

“Hừ!”, hắn hừ một tiếng rồi nói: “Tiêu Tâm, ngươi chết rồi cũng không sao, còn một đệ tử núi Cổ La dưới chân núi nữa, sư đệ đó của ngươi không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu”.   

Để lại một câu, hắn xoay người đi xuống đỉnh núi…  

 

Rơi vào vực thẳm vô tận, Dương Hạo cảm nhận được tiếng gió gào thét bên tai mình, sấm sét cuồn cuộn xung quanh thỉnh thoảng đánh vào cơ thể y.  

 

“Tên ngốc này, mau chóng sử dụng Lôi điện chi đạo đi”, giọng linh hồn kiếm vang lên bên tai.  

 

Dương Hạo không hề do dự nhanh chóng sử dụng Lôi điện chi đạo, ngoài cơ thể hiện lên một lớp ánh sáng sấm sét lập tức thu hút U Lôi xung quanh.  

Advertisement
';
Advertisement