Sự hiền hòa của anh ta lập tức khiến mọi người có cảm tình, đám người Dương Hạo cũng cảm thấy trong lòng ấm áp.  

 

“Đúng rồi tiền bối, pháp lệnh và hoàng là cái gì?”, Dương Hạo cau mày, y cảm thấy dường như Phi Viêm Tinh này ẩn chứa một nguy cơ tiềm ẩn cực kỳ lớn.  

 

Trong lòng cảm nhận được rõ ràng dường như mối nguy cơ này có liên quan rất lớn đối với y.  

 

“Pháp lệnh là một lời thề, cường giả Phi Viêm Tinh bao gồm cả ta không được phép giết tộc Lân Giáp ở cấp bậc Kim Giáp. Nếu vi phạm thì sẽ bị tiêu diệt”, Thiên Kha nói.  

 

“Chẳng trách”, trong lòng Dương Hạo thầm nói, y ngẩng đầu lên nói: “Vậy thì hoàng trong miệng Hình Ngưu có phải sự tồn tại tối cao trong tộc Lân Giáp không?”  

 

Thiên Kha: “Đúng vậy, chính là chiến hoàng Tử Giáp. Hắn là hoàng duy nhất trong hàng chục triệu tộc Lân giáp đã tấn công Phi Viêm Tinh, thực lực của hắn có thể so được với Đại Đế”.  

 

“Đại Đế”... Mọi người đồng loạt biến sắc.  

 

Lúc này, Thiên Kha nghiêm túc nhìn Dương Hạo, nói: “Dương Hạo, ta có chuyện muốn yêu cầu ngươi. Đây là một chút nỗ lực cuối cùng của ta đối với Phi Viêm Tinh, cũng là để báo đáp ân tình truyền đạo của sư tôn”.  

 

“Tới rồi”, Dương Hạo thầm nói, y nhìn Thiên Kha, chờ câu tiếp theo của hắn.  

 

Thiên Kha nghiêm túc nói: “Ngươi đã đi vào Cấm địa Lôi Vương, nhận được một chút lợi ích. Tuy nhiên, ngươi đã bỏ lỡ truyền thừa linh hồn của Lôi Vương. Bây giờ Lôi Vương đã bị sư tôn của ta đưa về, vì vậy ngươi đã mất một cơ hội”.  

 

Anh ta ngừng một chút, lại nói: “Nhưng mặc dù ngươi đã mất đi cơ hội này, nhưng vẫn còn có một cơ hội đang chờ ngươi. Trong thế giới rộng lớn này, chỉ có ngươi mới có thể tiến vào khu vực đó. Bởi vì ngươi đã tu hành bốn loại đại đạo”.  

 

“Bốn loại!”, Tiêu Tâm cảm thán trong lòng, cuối cùng đã chứng thực được phán đoán của mình.  

 

Vẻ mặt Không Sơn kinh sợ, thất thanh nói: “Bốn loại đại đạo, tu luyện thế nào vậy? Đúng thật là chưa từng nghe thấy chuyện này”.  

 

U Ngưng không nói lời nào, vẻ lạnh lùng trong mắt lóe lên một cái, sau đó nhanh chóng biến mất.  

 

Ngưu Đằng nhếch miệng cười nói: “Lão đại chính là lão đại, nhân tài có thể làm bất cứ điều gì. Nếu không, sao ta có thể làm tiểu đệ của huynh ấy chứ?”  

 

So với những người khác, mấy người ở Thiên Thành vô cùng vui vẻ. Dương Hạo càng mạnh, niềm tin trong lòng họ cũng càng sâu sắc. Cuối cùng cũng có một ngày, Thiên Thành sẽ quân lâm thiên hạ.  

Dương Hạo không để ý đến lời nói của mọi người, y nhíu mày, trong lòng trầm tư suy nghĩ.  

 

Yêu cầu của nơi này cao như vậy, vậy thì chắc hẳn cũng là một nơi nguy hiểm. Hơn nữa vẫn không biết, rốt cuộc Thiên Kha muốn để mình đi vào làm gì?  

 

Hắn ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: “Tiền bối, nơi ngươi nói là nơi nào?”  

 

“Cấm địa của hoàng tộc, tổ địa của hoàng tộc Phi Viêm Tinh trước đây. Ở đó có truyền thừa của một vị thủy tổ Phi Viêm Tinh. Đương nhiên, rốt cuộc có thể có được hay không thì vẫn phải dựa vào ngươi”.  

Advertisement
';
Advertisement