Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Thiên Kha gật đầu, mỉm cười nói: “Quả thực là hoàng của tộc Lân Giáp. Mặc dù chỉ là một bức tượng thần, nhưng bên trong lại chứa đựng tất cả tinh khí thần của tên đó”.  

 

“Năm đó, thủy tổ của Phi Viêm Tinh đã quyết chiến với ông ta trong cấm địa của hoàng tộc, vận dụng một bí pháp kinh thiên, lấy cách đồng vu quy tận để khiến cho kẻ địch đông cứng lại thành bức tượng. Trên thực tế, bức tượng thần là người thật”.  

 

“Sau khi ngươi phá vỡ được bức tượng thần đó, hoàng của tộc Lân Giáp cũng chắc chắn sẽ bị thương nặng. Thủy tổ cảm ứng được, chắc chắn có thể ra tay tiêu diệt tên đó”.  

 

Nghe Thiên Kha kể lại, Dương Hạo trầm mặc một hồi. Không thể không nói, việc đi vào trong tổ địa lần này có sức hấp dẫn rất lớn đối với y.  

 

Rất lâu sau, y ngẩng đầu nói: “Tổ địa đó ở nơi nào?”  

 

Thiên Kha lập tức mỉm cười, anh ta nói: “Ta biết ngươi nhất định sẽ đồng ý. Nơi đó rất dễ tìm, hạch tâm của ngũ đại khu vực, chính là cấm địa”.  

 

Nói xong, anh ta chỉ vào mi tâm của Dương Hạo, một dòng ký ức tràn vào trong linh hồn của y.

 

“Nhớ kỹ, nơi đó đầy rẫy nguy hiểm. Ngươi chỉ có thể một mình đi vào, bao gồm cả chiến hạm Trấn Linh của ngươi cũng không thể vào cùng”, giọng nói vang lên trong gió.  

 

Khi Dương Hạo đang hợp nhất ký ức, một cảnh tượng kinh ngạc đã xảy ra, Thiên Kha trước mặt thực sự bắt đầu từ từ tiêu tán, cho đến khi cả người tan biến như mây khói.  

 

“Cơ thể Thần Nguyên”, Dương Hạo thất thanh kêu lên, sắc mặt vô cùng chấn động.  

 

Tiêu Tâm ở bên cạnh cũng biểu cảm hệt như vậy, vẻ mặt không thể tin được.  

 

“Một cơ thể Thần Nguyên có thể dễ dàng tấn công một chiến thần Kim Giáp tương đương với Thiên Quân cấp cao. Thiên Kha này, rốt cuộc mạnh đến mức nào?”, Dương Hạo không khỏi hít sâu một hơi.  

 

Trong đầu y bất giác nghĩ tới một vị Thiên Quân khác, Kinh Ninh Thiên Quân. Khi đó cơ thể Thần Nguyên của Kinh Ninh Thiên Quân bị y giết chết, đến cuối cùng đối phương bạo phát ra khí tức mạnh mẽ của Thiên Quân viên mãn, khiến cho y lúc này nhớ lại cũng thấy lạnh buốt sống lưng.  

 

“Kinh Ninh là Thiên Quân viên mãn, chỉ e là kẻ đứng sau ông ta càng đáng sợ”, trong lòng Dương Hạo thầm nói một câu, sau đó bắt đầu sắp xếp những ký ức trong tâm trí.   

 

“Ta phải tới nơi đó, các ngươi thì sao?”, Dương Hạo xoay người, nhìn Tiêu Tâm và hòa thượng Không Sơn cùng với U Ngưng vẫn chưa lên tiếng câu nào.  

“Ở đây đợi ngươi”, Tiêu Tâm cười nói: “Dù sao giết chết chiến thần Kim Giáp là chuyện gần như không thể rồi. Thay vì như vậy chi bằng ở đây yên thân tu luyện”.  

 

“Ta cũng vậy”, hòa thượng Không Sơn cười nói.  

 

Cuối cùng đến lượt U Ngưng, cô ta gật đầu, cũng không nói gì.  

 

Ánh mắt Dương Hạo quét qua cơ thể ba người họ, sau đó phất tay một cái, chiến hạm Trấn Linh xuất hiện, một chiếc tàu khổng lồ lơ lửng trên không.  

Advertisement
';
Advertisement