Chớp mắt đã nửa tháng, thời gian nửa tháng này Dương Hạo không chợp mắt, không nghỉ ngơi, vượt qua một khu vực vô cùng rộng lớn, cuối cùng cũng tới một khu vực được bao phủ bởi năng lượng kỳ lạ.  

 

Phía trước là một kiến trúc hùng vĩ, bên ngoài là những tòa tháp liên tiếp của tường thành. Vô số cung điện nằm trong bức tường thành, toát lên một bầu không khí cổ xưa.  

 

Hai bên là dãy núi sừng sững, ở phía trên đỉnh núi có một kết cấu đặc biệt. Ở đó tạo thành hình dạng hai tay ôm lấy mặt trăng, ở giữa là một cung điện màu trắng như tuyết, trôi nổi bồng bềnh.  

 

Năng lượng bảo vệ toàn bộ thành trì khổng lồ được tỏa ra từ cung điện đó.  

 

"Những nơi khác đều đổ nát hoang tàn, chỉ có nơi đây là còn nguyên vẹn. Năng lượng này thực sự rất mạnh mẽ và đáng sợ", Dương Hạo không khỏi kinh ngạc.  

 

"Bịch!", khi bước chân vào cửa thành của thành trì khổng lồ, y đột nhiên cảm thấy mình bị rơi vào vũng lầy, và mọi chuyển động của y đều bị chậm lại vài lần.  

 

"Áp lực mạnh quá, đây là gì vậy?", y không khỏi thầm kinh ngạc, năng lượng này thật đáng sợ, lại có thể làm chậm cả động tác và sự luân chuyển đại đạo trên cơ thể.  

 

“Chẳng lẽ là năng lượng thời gian?”, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc, nếu thật sự là như ý nghĩ của y, quả thực quá kinh người.  

 

Bước từng bước về phía trước, toàn bộ con đường dài mấy chục dặm đều không một bóng người. Nơi đây lạnh lẽo im ắng, không có chút sự sống.  

 

Hoặc cũng có thể, nơi đây có sự sống ở khắp mọi nơi. Bởi vì Dương Hạo cảm thấy những kiến trúc nguy nga xung quanh đều tràn ngập một luồng sinh khí mạnh mẽ.  

 

"Rốt cuộc là gì? Trận pháp hay là một loại năng lượng đại đạo?", khi dần dần chìm xuống, chấn động trong nội tâm Dương Hạo càng lúc càng mạnh.  

 

Mười dặm, trăm dặm ... Khi y đến gần, năng lượng kỳ lạ xung quanh càng ngày càng mạnh, thân thể y bị nghiền nát, quần áo trên người cũng bắt đầu vỡ vụn và rơi ra.  

“Phụt!”, một tiếng động nhẹ, Dương Hạo kinh hãi phát hiện lồng ngực của mình đã hóa thành bụi, thứ năng lượng kỳ lạ đó phá hủy mọi thứ, ngoại trừ những tòa kiến trúc xung quanh.  

 

"Vù!", trong không gian tĩnh mịch vô cùng, tiếng bước chân trở nên vô cùng rõ ràng. Y phục trên người Dương Hạo chậm rãi hóa thành cát bụi, không lưu lại chỉ một chút.  

 

Lúc này, y đột nhiên cảm giác được sinh khí của mình dường như thay đổi. Lực đại đạo trở nên chậm chạp không thể chấp nhận được, lực sinh khí cũng dần dần bị rút cạn.  

 

"Suy vong, sự suy vong đáng sợ. Thời gian, chỉ có thời gian mới có thể gây ra sự suy vong vô địch này. Trời ơi! Vậy bên trong rốt cuộc có thứ đáng sợ gì tồn tại", Dương Hạo kinh ngạc.

Advertisement
';
Advertisement