Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 “Phù!”, bên trong chiến hạm Trấn Linh, sắc mặt Dương Hạo tái nhợt, chậm rãi thở phào một tiếng.  

 

Tiểu Hải nhìn bộ dạng nhếch nhác của y, bật cười ha ha, nói: “Sao nào? Tiểu tử, món quà mà ta tặng cho lão già ấy có lớn không?”  

 

“Quả thực đủ lớn đấy!”, Dương Hạo cảm ứng được tình hình bên ngoài chiến hạm Trấn Linh, không khỏi hít sâu một hơi.  

 

Bảy thân hình khổng lồ đang giẫm đạp lên sông núi của Phi Viêm Tinh, mỗi nơi mà bọn họ đi qua, mọi thứ đều bị phá nát. Dưới thần lực của bọn họ, mọi thứ đều bị phá hủy.  

 

“Rắc!”, đúng lúc này, y phát hiện trên bầu trời xuất hiện một vết nứt vô cùng lớn. Một đạo chưởng ấn ập xuống, trực tiếp túm lấy chiến hạm Trấn Linh.  

 

Thiên đạo khủng khiếp không thể ngăn cản được, chiến hạm Trấn Linh được đưa ra khỏi thế giới tan vỡ này, vào giây phút cuối cùng, Dương Hạo cảm nhận được có một bóng người to lớn đuổi theo vết nứt trên bầu trời...

 

“Vù!”, sau khi vào trong vết nứt không gian, Dương Hạo thu lại chiến hạm Trấn Linh trước. Ngoại trừ ba người Tiêu Tâm, những người còn lại đều ở lại trong chiến hạm Trấn Linh,  

 

“Cậu nhóc khá lắm”, một giọng nói vang lên bên tai y, đột nhiên có người đi tới, xuyên qua không gian hỗn loạn vô tận, bước từng bước tới trước mặt y.  

 

“Đạo mạnh quá, đây là thiên đạo, cường giả Đại Đế”, trong lòng Dương Hạo thầm chấn động, hai mắt nhìn người đối diện nhưng không thể nhìn rõ gương mặt đối phương.  

 

Phàm là cường giả thiên đạo thì đều sẽ có lực thiên đạo trên người. Vận mệnh của họ khá mơ hồ, thấp nhất là cảnh giới thiên đạo, hoàn toàn không thể nhìn rõ tướng mạo của họ. Trừ khi họ tình nguyện để cho người khác nhìn thấy khuôn mặt mình.  

 

“Tham kiến Đại Đế”, trong lòng y có chút căng thẳng. Đây là cường giả Đại Đế đấy, đây là lần đầu y đứng trước mặt một nhân vật khủng khiếp như vậy, căng thẳng là điều khó tránh.  

 

“Huyết Hải chọn đúng người rồi. Tuy nhiên khoảng cách giữa quy định giới hạn của ông ấy vẫn cần một thời gian khá dài nữa, chiến hạm Trấn Linh có phải của ngươi không còn chưa biết rõ”, giọng của cường giả đó vang lên bên tai Dương Hạo.  

 

Dương Hạo mỉm cười, tự tin nói: “Ta có lòng tin rằng sau này chiến hạm Trấn Linh nhất định sẽ thuộc về ta. Đương nhiên, Huyết Hải Kiếm Đế cuối cùng liệu có nhận ta làm đồ đệ không thì còn cần phải xem xét”.  

“Ồ!”, nhân vật lớn đó khẽ ngây ra, nói: “Cậu nhóc, con mắt nhìn người của Huyết Hải luôn luôn đúng. Ta nghĩ, ông ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua một đệ tử như ngươi đâu”.  

 

Dương Hạo ngẩng đầu, nói: “Nếu như thực lực của ta vượt qua ông ấy thì sao? Thời gian nghìn năm, quá dài. Nếu như ta vượt qua ông ấy, ông ấy làm gì còn tư cách làm sư tôn của ta?”  

 

Một câu nói lập tức khiến cho nhân vật lớn kia chấn động. Sau đó ánh mắt ngây ra nhìn tên nhóc đối diện này. Ông ta không thể không thừa nhận, tên nhóc này nói đúng. Đồng thời, sự tự tin mãnh liệt trong lời nói khiến nội tâm ông ta dậy sóng.  

 

“Ha ha! Bao nhiêu năm rồi chưa từng gặp một thanh niên trẻ tuổi ngông cuồng như ngươi. Đủ ngông đấy!”, nhân vật lớn đó cưới lớn, vỗ tay khen ngợi, sau đó lại nói: “Cậu nhóc, ta đợi ngày ngươi trở thành Đại Đế. Đến lúc đó, ta mời ngươi uống rượu”.  

Advertisement
';
Advertisement