“Vụt!”, đột nhiên, Dương Hạo cảm thấy nhân vật lớn đối diện mình đã biến mất. Ngay sau đó, phía trước y một mảng chói lóa, khí tức quen thuộc phiêu dạt bốn xung quanh.  

 

"Vù!", cơn gió nhẹ thổi qua những đỉnh núi trùng điệp, thành trì rộng lớn được bao phủ bởi những ngôi đền cổ đầy thăng trầm. Đây chính là thành Diệu Phổ, lối vào chiến trường Phi Viêm Tinh hôm đó.  

 

Bốn người đáp xuống đất, ánh mắt Dương Hạo lập tức đặt trên đám người phía trước. Hai mắt ngưng tự, khí tức trên người những người này khá kỳ lạ, rõ ràng là đến từ những nơi khác nhau.  

 

“U Ngưng!”, hô lên một tiếng, ba ông lão mang theo trường kiếm sau lưng đi ra từ đám người, nhìn U Ngưng, trên mặt mang theo sự vui mừng.  

 

“Sư tôn, con xin lỗi, con không bảo vệ được các sư đệ”, U Ngưng nhìn thấy ba người, hai mắt đỏ hoe, một tia hận ý xẹt qua.  

 

Ông lão dẫn đầu xua tay nói: “Không sao, có một người ra được là đã đủ rồi. Nha đầu, con làm tốt lắm, ha ha!”  

 

Đối với cái chết của đám người La Kiêu, những cường giả Kiếm Đạo Tông này hoàn toàn không quan tâm. Thứ bọn họ quan tâm là rốt cuộc có đệ tử nào trong môn phái có thể ra được khỏi chiến trường hay không. Chỉ cần có một người thì đối với Kiếm Đạo Tông mà nói chính là một cơ hội phất lên rồi.  

 

Lần này đại hội diễn ra chính là ở chiến trường Phi Viêm Tinh. Đó là một chiến trường vô cùng đáng sợ. Cửu tử nhất sinh. Nhưng một khi thông qua thì có nghĩa là đại diện cho tiền đồ sán lạn.  

 

“Tiêu Tâm! Tiểu tử con, thật không phụ sự kỳ vọng của mọi người!”, một người đàn ông trung niên khắp người tỏa ra ánh sáng vàng bước ra từ trong đám người, vẻ mặt kích động.  

 

Tiêu Tâm nhìn thấy người này, trên mặt liền lộ ra nụ cười, cung kính hành lễ, gọi: “Tiêu Tâm tham kiến bá phụ”.  

 

"Thật kỳ lạ! Tiểu tử ngươi từ nhỏ đến lớn đều giống bày ra bộ dạng ta đây đệ nhất thiên hạ, từ lúc nào mà lại khách khí với ta như vậy?", người trung niên hất tay, thái độ ôn hòa, không có khí phách của một bậc trưởng bối.  

 

Ông ta đánh giá Tiêu Tâm vài lượt, cười nói: “Nói đi, có phải có chyện gì muốn cầu xin ta?”  

 

Tiêu Tâm gật đầu, nói: “Bá phụ, con muốn lịch luyện một trận ở bên ngoài. Lần này, con không theo người quay về núi Cổ La nữa. Phía trưởng bối, hi vọng người giúp con giải thích một chút”.  

 

“Lịch luyện? Lẽ nào ở chiến trường Phi Viêm Tinh vẫn chưa đủ cho con lịch luyện sao? Con là đệ tử thiên tài số một trăm năm mới có của núi Cổ La, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép con phạm bất kỳ sai lầm nào, đừng nhắc tới nữa”, người trung niên nghiêm túc nói.  

Tiêu Tâm cười khổ, lắc đầu nói: “Bá phụ, trước đây còn cũng cho rằng như vậy. Thiên tài đệ nhất, không con thì ai. Nhưng khi vào trong chiến trường Phi Viêm Tinh, con mới biết rằng, con rất yếu, hơn nữa còn mạng mình khó giữ. Sự tự tin của con ở trước mặt những thực lực thật sự thì sẽ lập tức trở thành không chịu nổi một đòn”  

 

Người trung niên nhìn Tiêu Tâm, trầm ngâm hồi lâu, ông ta trịnh trọng nói: “Tiêu Tâm, xem ra hôm nay con thực sự đã trưởng thành lên nhiều rồi. Tuy nhiên con phải nghĩ kĩ, không được sư môn trưởng bối bảo vệ, con có thể dựa vào sức lực của mình để sống tiếp không?”  

 

“Con đã trưởng thành từ bờ vực của cõi chết. Bá phụ, con nghĩ người cũng hiểu rõ, ranh giới với cái chết có thể kích thích tiềm năng một cách tốt nhất”, Tiêu Tâm nói.  

 

“Nếu đã vậy thì ta sẽ tán thành”, người trung niên gật đầu, đưa ra một quyết định điên rồ. Ông ta phất tay, một tia sáng lập tức tiến vào trong cơ thể Tiêu Tâm.

Advertisement
';
Advertisement