Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 "Cảm ơn bá phục", Tiêu Tâm nở nụ cười.  

 

"Không Sơn, qua đây", một giọng nói vang lên, một ông lão đứng phía trước đám người, ra hiệu cho Không Sơn, ý bảo hắn qua đó.  

 

"Sư tôn", Không Sơn nhìn thấy oong lão, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, còn có chút đau thương không thể che giấu.  

 

"Không sao. Có con là đủ rồi", ông lão không để tâm, nở nụ cười ôn hòa.  

 

Dương Hạo nhìn ba người phía trước đã được đoàn tụ với môn phái của mình, quét mắt nhìn xung quanh, hoàn toàn không có bóng người nhà họ Dương nào. Y không khỏi có chút thất vọng.  

 

"Tránh ra! Tránh ra cho ông!", sau tiếng hô lớn vang lên, một thân hình lực lưỡng lao ra khỏi đám đông, khí thế vô cùng lớn.  

 

"Ha ha!", thấy người này, Dương Hạo bật cười.  

 

Sau vài năm xa cách, Dương Cuồng Nhân vẫn ngang tàn bá đạo như vậy. Tuy nhiên những người bị hắn đẩy ra cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.  

 

Cảm nhận một chút khí tức của tên này, sắc mặt Dương Hạo lập tức thay đổi. Tên này, trong thời gian ngắn như vậy đã đột phá cảnh giới Thiên Quân tứ trọng rồi.  

 

Cảnh giới như vậy, trong số những người ở đây, chưa ai có thể đạt tới. Hơn nữa sức chiến đấu của hắn vẫn luôn nổi tiếng là hung hãn.  

 

"Tên này, mấy năm nay ăn được báu vật đất trời gì rồi?", Dương Hạo không khỏi lẩm bẩm, nhìn tên này bước đi vội vàng, trong lòng có chút khó hiểu.  

 

"Ha ha! Tiểu tử, chết lặng à? Bây giờ còn dám tranh tài với ta nữa không?",  Dương Cuồng Nhân không hề có chút phong thái cao thủ, đặt tay lên vai Dương Hạo.  

 

Dương Hạo không khỏi lắc đầu cười, hậm hực nói: "Ngươi đừng có lên mặt với ta. Chọc giận ta, ta sẽ khiến mặt ngươi xanh như đít khỉ, có tin không?"  

 

Dương Cuồng Nhân lập tức ngây người, hắn nhìn Dương Hạo, dường như cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm.  

 

Run rẩy buông tay ra, hắn gãi gãi đầu cười nói: "Tiểu tử ngươi, sao đến đùa cũng không biết đùa thế? Có phải là bị yêu ma của Phi Viêm Tinh đánh cho hỏng não rồi không?"  

 

"Dương Hạo, nói trước rồi đấy, sau này ta lăn lộn giang hồ với ngươi", Tiêu Tâm cười đi tới bên cạnh, liếc mắt nhìn Dương Cuồng Nhân một cái rồi trực tiếp lờ đi.  

 

Thiên Quân tứ trọng, quả thực rất mạnh. Nhưng đối với Tiêu Tâm hiện giờ mà nói, thực lực của hắn hoàn toàn có thể so được với Thiên Quân cấp trung. Bởi vậy, hắn không sợ hãi chút nào.  

 

"Tiểu tử, ánh mắt của ngươi là sao đấy, khinh thường ta à?", Dương Cuồng Nhân nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chắm Tiêu Tâm, hai mắt như chuông đồng.  

 

Tiêu Tâm chuyển tầm mắt qua, nhìn trên dưới Dương Cuồng Nhân một lượt, lạnh nhạt nói: "Tham kiến tiền bối".  

 

Bốn từ, có chút lạnh lùng cứng rắn. Hắn vốn là đệ tử thiên tài số một  của núi Cổ La, từ nhỏ đã tính tình kiêu ngạo, hoàn toàn không coi Dương Cuồng Nhân ra gì.  

 

"Ta dù sao cũng là Thiên Quân cấp trung, ngươi là một thí quân giả, lẽ nào không nên cho ta chút thể diện sao?", Dương Cuồng Nhân phát điên, gầm rống lên.  

 

Tiêu Tâm: "Ngươi là Thiên Quân cấp trung không sai. Nhưng trong mắt ta, chỉ có người cùng thế hệ có lực đại đạo mạnh mới có thể khiến ta tôn kính. Ngươi lớn hơn ta nhiều như vậy cũng có mặt mũi ỷ già lên mặt sao?"  

 

"Ỷ già lên mặt?", Dương Cuồng Nhân nghiến răng, sắc mặt tối sầm lại, lúc này hắn thật sự rất tức giận, muốn dạy cho Tiêu Tâm một bài học.  

"Ồm!", lực đại đạo trên người dâng trào, không khí xung quanh lập tức bị dao động.  

 

"Gừ!", ngay khi Dương Cuồng Nhân ra tay, một tiếng thét lớn đột nhiên vang lên sau lưng hắn, sau đó ánh sáng vàng đầy trời trực tiếp bao trùm lấy hắn.  

 

"Ngươi coi ta không tồn tại à? Bắt nạt cháu trai ta, muốn chết đúng không?", người trung niên từng bước đến gần, chính là bá phụ của Tiêu Tâm.  

 

"Thứ khốn kiếp, ức hiếp hắn thì sao? Ai bảo hắn không kính già yêu trẻ?", Dương Cuồng Nhân rống lên, quay đầu nhìn người đàn ông trung niên, khí thế ngút trời.  

Advertisement
';
Advertisement