“Kinh Ninh?”, Dương Hạo khá ngạc nhiên, sát khí trong ánh mắt càng trở nên nồng đậm hơn.  

 

Vung một kiếm ra, Thiên Quân cấp cao đó đầu lìa khỏi xác, y nói với Dương Cuồng Nhân: “Người còn lại giao cho huynh, Xích Hiệt, giao cho ta”.  

 

Dương Cuồng Nhân không nói lời nào, cầm chiến đao trong tay mình lên đi về phía Thiên Quân cấp cao đó. Một lúc sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên.  

 

Nỗi hận của Dương Hạo đã lên đến tột đỉnh, Dương Cuồng Nhân càng hận đám người này hơn. Điều Dương Hạo để ý là người thân của mình, sống chết của những người còn lại trong nhà họ Dương, cùng lắm chỉ có thể dấy lên một hồi phong ba trong lòng y mà thôi.  

 

Nhưng Dương Cuồng Nhân lại khác, đây là nơi hắn lớn lên, hắn đều rất quen thuộc với mỗi một người ở đây, cảm giác thân quen trong lòng hắn càng mãnh liệt hơn Dương Hạo.  

 

Dĩ nhiên nỗi hận của hắn lớn hơn, hơn nữa trong số những người đã chết cũng có phụ mẫu của hắn và con cháu, thế hệ sau nữa.  

 

“Ta sẽ không để ngươi chết nhanh thế đâu”, Dương Cuồng Nhân dữ tợn nói, chiến đao trong tay từ tốn chém xuống, dùng hết năng lượng của mình để chém vào người đối phương, cho đến khi đối phương máu chảy đầm đìa.  

 

Dương Hạo đi đến trước mặt Xích Hiệt, lạnh lùng nhìn Thiên Quân tham sống sợ chết này, y khá bình tĩnh, Tử Thần Kiếm lóe lên luồng sáng chói lóa.  

 

“Phụt!”, tay chân Xích Hiệt bị chém đứt, lão ta kêu lên thảm thiết.  

 

“A!”, tu vi cả người bị trấn áp, Xích Hiệt giãy giụa giữa không trung, lão ta khàn giọng gào lên: “Dương Hạo, ta phải giết ngươi, giết ngươi”.  

 

Dương Hạo không nói một lời, trong đầu là gương mặt phụ thân và ông nội của mình cùng với vài người lớn và đám huynh đệ trong nhà, lòng y như đang rỉ máu.  

 

“Xích Hiệt, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng đâu”, giọng nói lạnh như băng vang vọng trong không trung, Tử Thần Kiếm đâm vào đầu Xích Hiệt.  

 

Thần hồn bay ra, Dương Hạo túm vào trong tay, ngọn lửa nóng bỏng bay lên từ trong lòng bàn tay, chính là Cứu Diễm Hỏa Vương.  

 

“A!”, thần hồn Xích Hiệt kêu lên thảm thiết, Cứu Diễm Hỏa Vương thiêu đốt thần hồn nhưng không thể giết thần hồn của lão ta ngay tức khắc mà từ từ thiêu thành hư vô.  

 

“Dương Hạo, giết ta đi, mau giết ta đi…”, Xích Hiệt đau đớn gào lên.  

 

Dương Hạo vẫn thờ ơ, ném thần hồn của lão và Cứu Diễm Hỏa Vương vào trong chiến hạm Trấn Linh, dặn dò Tiểu Hải trông chừng cẩn thận đến khi thần hồn của Xích Hiệt bị tiêu diệt mới thôi…  

 

Đứng trước vài trăm ngôi mộ mới, Dương Hạo quỳ xuống đất, vẻ mặt đầy vẻ đau khổ, nước mắt chảy dài trên gò má, hai mắt đờ đẫn.  

 

“Ông nội, phụ thân, là con làm liên lụy mọi người, là đứa bất hiếu này hại chết mọi người!...”, ba ngày ba đêm Dương Hạo quỳ trước ngôi mộ mới không rời một bước.  

 

Y như thể bị ma nhập, tự lẩm bẩm nói chuyện một mình, đôi khi ngẩn người, đôi khi lặng thầm rơi nước mắt, có lúc lại òa khóc, cuối cùng lòng y cũng nếm trải nỗi đau đớn chưa từng có.  

Buồn bã qua đi, sau đó là mấy tháng trầm lặng, Dương Hạo tự nhốt mình trong sân, không bước ra ngoài một bước.   

 

Còn Dương Cuồng Nhân thì canh giữ phủ đệ rộng lớn của nhà họ Dương, cả ngày ngây ngốc nhìn đống đổ nát.  

 

 

 

Bây giờ với hai người họ, tín ngưỡng trong lòng và điều bản thân quan tâm đã hoàn toàn sụp đổ, nếu không có khoảng thời gian lắng đọng thì có lẽ họ không thể bước ra khỏi nỗi ám ảnh đó.  

 

Thiên Kha nhìn trạng thái của Dương Hạo cũng không khỏi thở dài, anh ta biết nếu cứ tiếp tục như thế sẽ khiến Dương Hạo sinh ra tâm ma, đến lúc đó e là ngay cả niết bàn cũng không còn hy vọng.  

 

Nhưng anh ta không thể xen vào khó khăn này, chỉ đành hy vọng vào niềm tin của bản thân Dương Hạo.  

 

Advertisement
';
Advertisement