Dương Hạo gật đầu, cảm nhận được nỗi đau buồn của tên này, lại cảm thấy đau đớn. Y đè nén nỗi đau xuống nói: “Ra ngoài chu du cũng tốt, nhưng phải nhớ lúc về dẫn theo mấy người phụ nữ đấy, nhà họ Dương chúng ta bây giờ chỉ còn lại ta và huynh, người ít quá”.  

 

Nói rồi Dương Hạo nở nụ cười, giấu đi nỗi đau trong lòng, y đã tỉnh táo rồi, biết rằng bây giờ mình càng phải kiên cường hơn.  

 

“Biết rồi, tên nhóc đệ không cần phải dạy ta cái này, trước đây ta là một tên ngốc võ nghệ, không chừng sau này ta sẽ trở thành người đào hoa phong lưu”, Dương Cuồng Nhân thoải mái cười nói.  

 

Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy trách nhiệm trong mắt đối phương.  

 

Không lâu sau, Dương Cuồng Nhân ra đi, Dương Hạo dẫn dắt đệ tử Thiên Thành vào sống ở phủ đệ nhà họ Dương, đồng thời cũng xây dựng lại cả phủ đệ.  

 

Nửa năm sau, phủ đệ nhà họ Dương được sửa sang hoàn chỉnh, trở thành nơi của Thiên Thành.  

 

Trước cánh cổng cực lớn, hai chữ Thiên Thành được viết tràn ngập khí tức kiếm đạo mạnh mẽ, mỗi một chữ đều được Dương Hạo dùng kiếm đạo của mình viết ra.  

 

Bước vào cánh cổng lớn là một dãy cầu thang vài trăm dặm, cầu thang nối dài đến đại điện trên đỉnh núi, đó là điện Thiên Thành, là nơi tu hành của thành chủ Dương Hạo.  

 

Xung quanh có rất nhiều điện, trong đó có nơi tu luyện của tám Thiên Quân lớn, cũng có nơi tu hành cho các thí quân giả sinh sống tu hành và nơi ở của các đệ tử.  

 

Thiên Thành từng trải qua mài giũa ở Phi Viêm Tinh, số lượng người giảm còn mười ngàn người, nhưng những người này mạnh hơn bốn ngàn người trước đó gấp mười lần.  

 

Ngay khi Thiên Thành hoàn thành, Dương Hạo toàn tâm chú tâm vào trong trận đạo, Vô Song Thiên Quân truyền cho y ba kỹ năng bí mật, châu đạo, khí đạo, trận đạo, trước đây y không có thời gian nghiên cứu lĩnh hội.  

 

Bây giờ vì cả Thiên Thành, y nghĩ mình phải thiết lập trận đạo phức tạp ở đây để bi kịch trong quá khứ không lặp lại.  

 

Trong trận đạo mà Vô Song Thiên Quân để lại, trận đạo phức tạp có mấy chục ngàn trận pháp, có hoan trận, sát trận, trận pháp phòng vệ v.v...  

 

Thời gian trôi qua, Dương Hạo không ngừng lĩnh hội, cuối cùng đã bố trí được hai đại trận cho Thiên Thành, một trong đó là hoan trận, tên là trận pháp không đầu không cuối.  

 

Trận pháp không đầu không cuối, hễ có ngươi đi vào trong đó thì sẽ đi trên con đường không bao giờ có điểm dừng, không có bắt đầu cũng không có kết thúc, bị lạc vào trong đó.  

 

Một trận pháp khác tên là đại trận thí quân. Đại trận này chính là sát trận hung hãn, Dương Hạo tốn hết vài triệu tinh thạch Thuần Dương mới bố trí xong.  

 

Theo trận pháp có nói, đại trận này có thể giết được Thiên Quân cấp trung, còn Thiên Quân cấp cao khi đi vào trong đó cũng sẽ bị thương nặng.  

 

Kết hợp hai trận pháp này lại, Dương Hạo mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.  

Y đứng lên đi ra ngoài cung điện, cúi đầu nhìn Thiên Thành dưới chân, nhìn từng đệ tử Thiên Thành đang tu luyện trên các sân tập võ bên dưới, nhìn Ngưu Đằng, Du Huyền và nhiều Thiên Quân đang chỉ đạo, y nở nụ cười.  

 

“Lúc nhà họ Dương đại nạn, ta không thấy Tô Nhã, Thất Muội và Dương Kỳ, xem ra họ không ở Dương phủ, thoát được một nạn. Nhưng tại sao họ vẫn không quay về?”, Dương Hạo trầm ngâm, lo lắng cho an nguy của họ.  

 

“Ta không tin, ta tìm khắp tâm giới cũng phải tìm cho bằng được họ”, y nói, ánh mắt hiện lên khát khao mãnh liệt.  

 

Ba người họ là nơi gửi gắm tình cảm duy nhất hiện giờ của Dương Hạo, y chỉ có thể gửi gắm hy vọng rằng họ vẫn còn sống, sẽ không làm y trở nên vô thân vô cố.  

 

“Tiền bối Thiên Kha, ta muốn ra ngoài một chuyến”, xoay người đi vào đại điện, Dương Hạo nói với Thiên Kha đang ngồi khoanh chân tu luyện.  

 

Thiên Kha mở mắt ra gật đầu nói: “Ta cũng sắp phải về rồi”.  

Advertisement
';
Advertisement