Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Chỉ cần là ở cảnh giới Linh Kiếp, Dương Hạo không hề sợ hãi. Trong mắt y, đám yêu thú ở cảnh giới Linh Kiếp giống với Thiên Quân nhân loại bình thường, có thể tùy ý tàn sát.  

 

“Phì phì!”, Kỳ Lân vạn độc đối mặt với nhát kiếm của y, trong miệng nó phun ra một luồng khí màu đen, trong nháy mắt lao thẳng về phía cơ thể của Dương Hạo.  

 

Khí đen va chạm vào kiếm quang do Dương Hạo chém tới, phát ra âm thanh rất nhỏ. Vậy mà ngay cả kiếm quang cũng bị độc tính cực mạnh ăn mòn.  

 

“Soạt!”, ngay sau đó một khối nọc độc màu đen phun ra từ trong miệng của con Kỳ Lân vạn độc, trực tiếp rơi xuống ánh lửa của Cứu Diễm Hỏa Vương trên người Dương Hạo.  

 

“Ầm!”, chỉ trong nháy mắt, ánh lửa của Cứu Diễm Hỏa Vương phóng lên trời cao, nọc độc màu đen đó bốc cháy dữ dội, phát ra mùi hôi thối khiến mọi người buồn nôn.  

 

“Từ mức độ nóng rát, Cứu Diễm Hỏa Vương cường đại hơn Hỏa Chi đại đạo, là tinh hoa của ngọn lửa giữa thiên địa. Cho dù độc tính của ngươi có mạnh đến đâu, cũng không thể làm gì được ta”, Dương Hạo thản nhiên nói, sau đó Tử Thần Kiếm lóe lên ánh sáng chói mắt, quét qua cơ thể của đối thủ.  

 

“Xẹt xẹt!”, cơ thể cao lớn bị chia làm đôi, một tia linh hồn bay ra khỏi đầu. Dương Hạo vươn tay bắt lấy, phong ấn nó thành hồn đan.  

 

Với tu vi hiện giờ của y, hồn đan trong tay y hoàn toàn không có tác dụng gì. Dù sao đám Yêu vương thượng cổ cũng chỉ ở cấp bậc cảnh giới Linh Kiếp. Nếu là hồn đan của Yêu quân viễn cổ, hoặc Yêu hoàng thái cổ mới có thể giúp được y.  

 

“Đã giải quyết xong rồi à!”, trong trận pháp, người phụ nữ ngây người nhìn độc chướng đang từ từ tiêu tán, trong mắt lóe lên thần sắc ngỡ ngàng.  

 

Kỳ Lân vạn độc ép ba vị Thiên Quân cấp thấp bọn họ chỉ có thể phòng ngự một cách bị động. Nhưng nó ở trước mặt một tu giả ở cảnh giới Linh Kiếp đã lập tức bị giết chết.  

 

Điều này không thể nói là Kỳ Lân vạn độc yếu ớt, cũng không thể nói ba người bọn họ quá yếu, chỉ có thể nói lên một điều là vị tu gỉa ở cảnh giới Linh Kiếp này quá mạnh. Thực lực của y hoàn toàn có thể nghiền nát các Thiên Quân cấp thấp.  

 

“Nếu ta không nhìn nhầm, hắn là một thí quân giả”, lão già Trịnh Long lên tiếng, không khỏi cảm thán.  

Tên thị vệ trung niên đó cũng lộ ra vẻ mặt chấn động, nói: “Hắn rất mạnh. Đặc biệt kiếm của hắn rất nhanh, còn nhanh hơn những thiên tài kiếm tu mà ta từng thấy ở Đế thành”.  

 

“Không ngờ lại có thể gặp được kỳ tài như vậy trong Huyết Ngục Chi Sơn này”, cô gái đó thầm nói, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia kỳ quái.  

 

“Trịnh lão, nếu có thể chiêu mộ được một cao thủ như vậy cho cha, ông nói xem cha có vui hơn không. Thêm cả cỏ Cửu Diệp Băng Lăng lấy được, có lẽ ta sẽ biểu diễn hoàn hảo hơn vào ngày đại thọ của ông ấy”, người phụ nữ vui vẻ nói.  

 

Lão già do dự một hồi, sau đó gật đầu nói: “Tiểu thư, cô nên cẩn thận một chút thì hơn. Dù sao thì cậu thanh niên này nằm ngoài tầm khống chế của chúng ta”.  

 

“Soạt!”, người phụ nữ không nói thêm, trực tiếp phất tay rút trận pháp phòng ngự lại.  

 

Cô ta đứng dậy, đi đến trước mặt Dương Hạo, đôi mắt bình tĩnh nhìn y và nói: “Vị bằng hữu này, không biết ngươi có hứng thú gia nhập chỗ chúng ta không?”  

Advertisement
';
Advertisement