Dương Hạo không nói cho nhóm người Thôi Tử Ngọc biết luồng sát khí mà mình cảm nhận được, y không thể kết luận mục đích của đám người đó là mình hay là Thôi Tử Ngọc.  

 

Y nắm chặt Tử Thần Kiếm trong tay, nhắm mắt lại, yên lặng khoanh gối ngồi xuống đất.  

 

Ba người nhóm Thôi Tử Ngọc cũng nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống, khôi phục sức lực đã tiêu hao trong trận đại chiến lúc ban ngày. So với Dương Hạo, bọn họ đều không biết nguy cơ đang đến gần.  

 

“Tới rồi”, Tâm Thần chi lực của Dương Hạo bao phủ xung quanh khu vực rộng mấy chục dặm, sau khi một bóng người tiến vào trong khu vực này, y lập tức mở mắt ra.  

 

Tiếp sau đó, từng tia khí tức không ngừng tiến vào, hình thành thế trận vậy quanh tiến về phía bốn người bọn họ.  

 

Trong mắt y lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, y chậm rãi đứng lên, lại đeo Tử Thần Kiếm lên lưng. Y quay đầu nhìn khu rừng phía sau mình.  

 

“Có gì đó không đúng”, Trịnh Long cũng mở mắt ra, lão ta nhìn về phía Dương Hạo đang chú ý tới với vẻ mặt nghiêm túc, giữa mi tâm đầy ngưng trọng.  

 

“Sát khí rất nặng!”, Khâu Vĩ đứng dậy, ông ta cũng cảm nhận được những người đang tiến lại gần đó.  

 

Cuối cùng là Thôi Tử Ngọc, sắc mặt cô ta hơi thay đổi, ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía, trong con ngươi lóe lên vẻ nghiêm túc.  

 

Dương Hạo yên lặng nhìn phía trước và nói: “Bọn họ tới đây rất nhanh”.  

 

“Là ai?”, Thôi Tử Ngọc hỏi.  

 

Y lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết. Nhưng nếu mục tiêu của bọn họ không phải là ta, vậy thì chính là cô”.  

 

Sắc mặt Thôi Tử Ngọc cứng lại, cười khổ nói: “Như vậy có thể nói, xác suất mục tiêu nên là ta cao hơn một chút”.  

 

“Đám ca ca tốt của ta! Lẽ nào bọn họ nóng lòng muốn lấy mạng của ta như vậy sao? Là Thôi Tử Hàng, hay là Thôi Tử Kiều, hoặc là Thôi Tử Tranh?”  

Nghe thấy câu nói của cô ta, sắc mặt Trịnh lão cũng hơi mất tự nhiên, lão ta nói: “Anh em tương tàn, xem ra nhân tính của bọn họ đều đã mất hết rồi”.  

 

“Tiểu thư, dù có như thế nào, chúng tôi cũng sẽ bảo vệ cô”, trong mắt Khâu Vĩ ánh lên tia sáng lạnh như băng, tín niệm cường đại lóe lên trong đó.  

 

Dương Hạo khẽ nhìn lướt qua Trịnh Long và Khâu Vĩ, ánh mắt có hơi phức tạp. Y cũng không ngờ tới mình vậy mà lại nhúng tay vào chuyện nhà của người khác.  

 

“Xẹt!”, sau mấy hơi thở, một tia sáng lạnh lẽo xuất hiện, mục tiêu chính là Dương Hạo. Đó là một thanh chiến đao màu đen, trên lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng sắc lạnh.  

 

“Keng!”, Tử Thần Kiếm bay ra khỏi vỏ, kiếm quang kinh người quét qua không gian phía trước, một tia huyết quang bay ra từ trong khu vực u ám.  

 

“Chết đi!”, một giọng nói âm trầm vang lên, một người thanh niên bị mất một cánh tay xông ra từ khu vực u ám. Mặc dù cánh tay của hắn vẫn còn đang chảy máu, nhưng hắn vẫn điên cuồng lao về phía Dương Hạo, không hề sợ chết.  

Advertisement
';
Advertisement