Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 “Giết!”  

 

“Giết!”... Ngay khi y chém một tên Thiên Quân nhất trọng, từng thân ảnh đột nhiên xuất hiện xung quanh y, các loại khí tức của lực đại đạo lập tức bao phủ bốn người bọn họ.  

 

Dương Hạo thu Tử Thần Kiếm lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn xung quanh. Ánh mắt y nhìn lướt qua người đám Thiên Quân, cuối cùng dừng lại trên người một tên Thiên Quân tứ trọng.  

 

Tên Thiên Quân cấp trung này là kẻ mạnh nhất trong số đám sát thủ này, trên người hắn có hai loại khí tức của lực đại đạo, cả hai đều không phải là đại đạo bình thường. Một trong số đó có khí tức hung tàn. Loại còn lại có khí thế nặng nề vô biên.  

 

Địch Hổ lạnh lùng nhìn tên thuộc hạ đã chết đó, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Dương Hạo nói: “Giết người của tổ chức Phán Quyết ta, kết cục của ngươi chính là cái chết”.  

 

“Phán Quyết?”, trong mắt Dương Hạo lập tức lóe lên một tia kinh ngạc, y không ngờ tổ chức Phán quyết lại cường đại như vậy.  

 

Khi y ở thành Thanh Viễn đã từng gia nhập tổ chức Phán Quyết. Lúc đó mặc dù tổ chức Phán Quyết trong miệng ông Hoắc khá thần bí, nhưng cũng không có thấy được bao nhiêu cường giả, nhiều nhất chỉ ở cảnh giới Tiên Thiên mà thôi.  

 

Bây giờ, ngay trong tâm giới, y lại gặp phải người của Phán Quyết. Đám người này đều là Thiên Quân, hơn nữa còn có Thiên Quân cấp trung. Xem ra Phán quyết chắc chắn không đơn giản như mình tìm hiểu trước đây.  

 

“Người của Phán Quyết? Thật sự là tổ chức nổi tiếng cơ đấy”, trên mặt Thôi Tử Ngọc cười lạnh, nói: “Lẽ nào các ngươi không sợ sau khi khi cha ta biết được sẽ đuổi giết các ngươi sao?”.  

 

Địch Hổ: “Thôi tiểu thư, cô cho rằng cô có thể truyền tin tức cho cha cô ở nơi này sao? Hơn nữa, tổ chức Phán Quyết ta cũng không phải là nơi mà một Thiên Quân đỉnh cao như ông ta có thể động tới được”.  

 

Sắc mặt của Thôi Tử Ngọc càng trở nên khó coi hơn. Mặc dù cô ta không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói Phán Quyết thực sự quá mạnh, đám sát thủ này của bọn họ ở khắp mọi nơi. Cho dù là Đại Đế cũng chưa chắc có thể nhổ tận gốc bọn họ được.  

Cô ta nheo mắt lại và nói: “Ta muốn biết rốt cuộc ai đã mời các ngươi ra tay? Thôi Tử Hàng, hay là hai người ca ca khác của ta”.

 

Địch Hổ lắc đầu cười lạnh, nói: “Chuyện này không cần phải nói cho Thôi tiểu thư biết. Cô chỉ cần biết ngày hôm nay cô sẽ hoàn toàn biến mất trong Huyết Ngục Chi Sơn này”.  

 

“Chờ chút!”, một tia ánh sáng lạnh lẽo lóe lên từ trong mắt Trịnh Long, lão ta đứng bên cạnh Thôi Tử Ngọc, hai mắt nhìn bóng lưng người phía sau.  

 

“Vèo!”, lão ta nhanh chóng ra tay, sức mạnh Hỏa Chi đại đạo lập tức phong bế lực đại đạo trên người Thôi Tử Ngọc, một tay tóm lấy cổ Thôi Tử Ngọc.  

 

Lão ta nói: “Tiểu thư, xin lỗi, ta chưa muốn chết. Dù sao tất cả cũng phải chết, vậy không bằng tiểu thư thành toàn cho nô tài ham sống sợ chết ta đây!”  

 

Nói xong, lão ta nhìn về phía Địch Hổ nói: “Vị tiền bối này, nếu ta tự tay giết chết Thôi Tử Ngọc, dâng đầu của cô ta lên, ngươi có tha mạng cho ta không?”  

Advertisement
';
Advertisement