Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Ánh mắt Dương Hạo bình tĩnh, một nhát kiếm Luân Hồi bay về phía Địch Hổ. Y đã sử dụng nhát kiếm này mấy lần, càng ngày càng trở nên thành thạo hơn. Ý cảnh của Luân Hồi cũng dần dần được lĩnh ngộ. Kiếm Luân Hồi cường đại hơn nhất thức Luân Hồi của Kiếm Lạc Hoàng Hôn gấp trăm lần.  

 

“Cuồng hóa chi đạo, phá cho ta!”, Địch Hổ hét lớn lên, điên cuồng tung song chưởng vào thông đạo màu đen, mỗi một đòn đều có thể khiến cho thông đạo bị bóp méo dữ dội.  

 

Khóe miệng Dương Hạo có một tia máu chảy ra, nhưng y không quan tâm. Hôm nay, phản phệ của kiếm Luân Hồi đã không còn lớn. Đối với y mà nói, thanh kiếm này đủ khiến cho Địch Hổ bị thương nặng.  

 

“Vèo!”, thông đạo bao quanh y, cho dù Địch Hổ liều mạng cho nổ tung thì cũng không thể xê dịch thế yếu, cơ thể hắn trực tiếp bị nhấn chìm vào trong đó.  

 

“Ầm ầm!”... tiếng nổ lớn vang lên, thông đạo màu đen tràn ngập kiếm quang. Tất cả thanh kiếm vô cùng vô tận đều lao thẳng về phía cơ thể Địch Hổ.  

 

“Phập phập!”… Dần dần, trên người Địch Hổ xuất hiện đầy những vết thương rất nhỏ, phần lớn đều hằn sâu đến tận xương.  

 

Sắc mặt hắn âm trầm, không ngừng tấn công, nhưng cho dù hắn tấn công như thế nào cũng không thể ngăn chặn được những đòn tấn công của hàng nghìn kiếm quang. Trong nháy mắt, hắn đã bị thương nặng.  

 

“Ầm!”, đúng lúc này, cuối cùng thông đạo cũng nứt ra, Kiếm Đạo chi lực của kiếm Luân Hồi đã cạn kiệt, không thể tiếp tục tấn công.  

 

“Bịch!”, hai chân khụy xuống đất, máu bắn tung khắp phía.  

 

Toàn thân Địch Hổ đều là máu, trên mặt hắn hằn sâu rất nhiều vết thương gớm ghiếc. Một con mắt của hắn đã bị kiếm quang đâm vào, máu chảy ra từ trong đó.  

Trên người hắn có hàng trăm vết thương lớn nhỏ, mỗi vết thương đều đang rỉ máu, sức sống của hắn nhanh chóng rút ra khỏi cơ thể.  

 

“Rốt cuộc hắn là ai? Tại sao nhát kiếm này lại quen thuộc như vậy?”, Địch Hổ cố gắng nhớ lại thông tin mà mình nhận được, nhưng mặc dù hắn mơ hồ nhớ có một tin tức như vậy, nhưng lại hoàn toàn không nhớ ra được.  

 

“Ngươi đã thử rồi, thấy thế nào?”, Dương Hạo vừa chậm rãi đi về phía Địch Hổ, vừa nhẹ giọng nói: “Thí quân giả có thể giết Thiên quân cấp thấp là quá yếu. Ai nói, thí quân giả không thể giết được Thiên Quân cấp trung? Ta đã tạo ra tiền lệ này”.  

 

“Tạo ra tiền lệ”, hai mắt Địch Hổ trợn trừng, hắn đột nhiên nghĩ tới một người, trên mặt hắn lập tức lộ ra vẻ kinh hãi.  

 

“Là ngươi? Sao, sao ngươi lại ở đây? Không thể nào, sao ngươi lại có thể đi cùng với Thôi Tử Ngọc?”, hắn lùi lại phía sau với vẻ mặt sợ hãi.  

 

“Ha ha! Ngươi đã biết ta rồi ư? Nếu đã như vậy, ta càng không thể để đám người các ngươi sống sót rời khỏi đây. Đây là thủ đoạn của ngươi, bây giờ ta cũng dùng thử xem”, sắc mặt Dương Hạo đột nhiên trở nên lạnh lẽo, thân hình biến mất ngay tại chỗ trong nháy mắt.  

Advertisement
';
Advertisement