“Ngươi không thể giết ta, ngươi là người của Phán Quyết. Đúng, tin tình báo nói, ngươi đã từng là sát thủ của Phán Quyết. Chúng ta đến từ cùng một nơi”, Địch Hổ đột nhiên hét lên, giọng nói của hắn khiến cho tất cả sát thủ của Phán Quyết đều chấn động.  

 

“Ai nói ta không thể giết ngươi?”, Dương Hạo cười lạnh, lực kiếm Đạo đột nhiên chém tới, trong nháy mắt đã chém qua đầu Địch Hổ. Đồng thời ngay cả thần hồn cũng bị bóp chết.

 

“Bịch!”, thi thể Địch Hổ ngã xuống đất, Thiên Quân tứ trọng bị kiếm thứ hai của Dương Hạo giết chết.  

 

“Phốc!”... Quay đầu lại, Dương Hạo nhìn thấy đám sát thủ của Phán Quyết hoàn toàn không chống đỡ được mấy chiêu ở trước mặt Thôi Tử Ngọc, bọn họ cũng đều bị tiêu diệt.  

 

Trái lại là Khâu Vĩ, thực lực của ông ta không bằng Thôi Tử Ngọc, dần trở nên chật vật khi đối mặt với vòng vây của đám người đó.  

 

“Ngươi cũng là người của Phán Quyết, tại sao lại giết Địch Hổ đại nhân?”, một tiếng hét vang lên, hai tên sát thủ của Phán Quyết xông ra khỏi vòng bao vây của Khâu Vĩ, lao thẳng về phía Dương Hạo.  

 

Dương Hạo khẽ mỉm cười nói: “Ta chỉ nhìn ngứa mắt mà thôi, hơn nữa ai nói ta chắc chắn là người của Phán Quyết? Tuy rằng ta đã từng gia nhập, nhưng đã sớm không còn tiếp xúc với Phán Quyết nữa, sao có thể tính là người của các ngươi?”  

 

“Đi chết đi!”, hai người cùng đánh giết về phía Dương Hạo, binh khí trong tay bọn họ lóe lên quang mang lạnh như băng.  

 

Dương Hạo không hề nhúc nhích, Tử Thần Kiếm rời khỏi tay y, kiếm quang lóe lên, hai người đó hóa thành thi thể. Thiên Quân nhị trọng thôi mà, hoàn toàn không đỡ nổi một đòn trước mặt y.  

Trận chiến dần dần đến hồi kết, dưới sự chém giết cường thế của Dương Hạo, sát thủ của Phán Quyết đều mất đi sự tự tin. Cái chết của Địch Hổ khiến họ không còn ý chí chiến đấu.  

 

Cuối cùng có vài tên muốn chạy trốn, nhưng hoàn toàn không thoát được sự truy giết của Dương Hạo. Tử Thần Kiếm giống như một con dao giết mổ, lấy hết tất cả sinh mạng của bọn họ.  

 

“Phù!”, sau một hồi chém giết, Thôi Tử Ngọc khụy xuống đất, đôi mắt xinh đẹp của cô ta nhìn thẳng vào Dương Hạo, lộ ra vẻ mặt phòng ngự.  

 

Khâu Vĩ cũng cách xa Dương Hạo, mặc dù ông ta đã rất mệt, nhưng ông ta vẫn đứng thẳng, nhìn chằm chằm vào y, như thể ông ta sẽ ra tay bất cứ lúc nào.  

 

“Tại sao ngươi lại tiếp cận ta?”, Thôi Tử Ngọc lên tiếng, giọng nói đầy nghi ngờ.  

 

Dương Hạo lắc đầu mỉm cười, hỏi: “Cô có cái gì có thể đáng để ta tiếp cận cô? Sắc đẹp của cô, hay là thân phận địa vị của cô? Cô cảm thấy ta sẽ coi trọng những thứ này sao?”  

Advertisement
';
Advertisement