“Không phải, không phải, đều không phải”.  

 

“Thứ ta cần là lực tâm thần, không phải số đại đạo này”, Dương Hạo lần lượt thử, thế nhưng đều thất bại cả. Dần dần, y bắt đầu thấy hơi thất vọng.  

 

Xem ra đạo mà Vạn Đạo Cung này ghi chép không bao gồm lực tâm thần. Trên thực tế, lực tâm thần cũng không ở trong số đại đạo, cũng chả trách sự cảm nhận của y không có bất cứ kết quả nào.  

 

Vào lúc Dương Hạo cho rằng phép thử của mình đã thất bại, đột nhiên có một luồng khí tức đạo pháp thần bí tiến vào bên trong lực tâm thần của y.  

 

“Ầm!”, đầu tiên là những tiếng va chạm kịch liệt, sau đó hai bên nhanh chóng lại gần, giống như tuyết tan vào nước, nháy mắt đã bất phân đôi bên.  

 

“Đây là”, trong lòng Dương Hạo trầm xuống, y phán đoán cỗ sức mạnh đó tuyệt đối khác với lực tâm thần. Thế nhưng, nó quả thực là một loại đại đạo.  

 

“Tâm đạo!”, một lúc sau, y đột nhiên nghĩ tới một khả năng, không khỏi kinh ngạc hô lên. Hai mắt mở to, lập tức có được cảm ngộ của đạo pháp.  

 

“Ầm!”, khí đạo pháp toả ra bốn bên, lộ ra cơ thể thật sự của Dương Hạo.  

 

Y mở to hai mắt, ánh mắt nhìn về phía luồng khí tức kỳ lạ đang dâng lên trong lòng bàn tay. Cỗ khí tức này tương liên với tâm thần, tương thông với nội tâm của y, sở hữu đặc tính ẩn hiện.  

 

“Lực tâm đạo, lẽ nào đây là thật sao? Bên trong truyền thuyết từng có người tu thành tâm chi thiên đạo. Tâm niệm vừa động, trời đất biến sắc. Thế gian thật sự có loại đạo pháp ẩn hiện bá đạo tới vậy sao?”, Dương Hạo sau một lúc mới thốt ra được mấy câu.  

 

Ngay sau đó, trên mặt y ngập tràn niềm vui, đây là loại đạo số sáu của y, mặc dù y không dám đoán định rốt cuộc có phải tâm đạo hay không, có điều chắc hẳn cũng phải tới tám, chín mươi phần trăm rồi.  

 

“Tâm đạo”, trên mặt y mang theo nụ cười, lại nhắm hai mắt lại, bắt đầu hút lấy khí đạo pháp bên trong Vạn Đạo Cung.  

Vòm trời của Vạn Đạo Cung là một khoảng màu trắng, sâu trong ánh sáng màu trắng đó có những văn tự cái rất nhỏ, những văn tự này sở hữu khí tức vô thượng.  

 

Phía sau văn tự chính là ánh sáng đang di chuyển. Những ánh sáng này lúc ẩn lúc hiện, có lúc hoá thành một giọt nước, cũng có lúc hoá thành mây mù.  

 

Bọn chúng có ngọn lửa như nhau, có sông ngòi như nhau, có hung thú, có binh khí, cũng có núi có sông. Những luồng sáng này chính là căn nguyên của đạo.  

 

Thế nhưng căn nguyên của đạo lại cao cả, không thể thôn tính. Chỉ khi nhận được sự công nhận, loại căn nguyên này mới dung hoà với cơ thể.  

 

Mặc dù Sa Hâm tu thành Sinh Mệnh Thiên Đạo, thế nhưng ông lão chưa hề có được sự công nhận của căn nguyên sinh mệnh. Vậy nên thần hồn của ông lão mới tiêu tan, trở về với vô tri.  

 

Thời gian một đêm nháy mắt trôi qua, mặt trời ló rạng, mặt đất giống như bị nhuộm một tầng vàng đỏ. Ánh sáng rực rỡ chiếu xuống, vạn vật đều đang tắm trong ánh sáng rực rỡ màu máu.  

Advertisement
';
Advertisement