Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối không tin có một người đang đứng trước mặt mình.  

 

“Đạo hữu Hạo Tinh, xem ra đêm qua ngươi lại có bước tiến vượt bậc nhỉ”, Thôi Tử Ngọc khẽ cười liếc nhìn Dương Hạo.  

 

Khâu Vĩ lại lộ ra ánh mắt chán ghét, sau khi liếc nhìn Dương Hạo một cái thì liền quay đầu lại.  

 

Dương Hạo tỏ ra bình tĩnh, nói: “Chúng ta còn bao lâu nữa mới có thể tới nơi? Cỏ Cửu Diệp Băng Lăng rốt cuộc có mấy gốc quý giá tới như vậy?”  

 

Thôi Tử Ngọc nhíu mày nói: “Tôi cũng không biết, môi trường mà cỏ Cửu Diệp Băng Lăng sinh trưởng hết sức khắc nghiệt, duy chỉ có mảnh đất cực lạnh mới có thể nuôi dưỡng nó. Đại khái còn nửa tháng nữa là chúng ta sẽ có thể tới được sơn mạch bị chôn vùi trong núi băng vĩnh viễn kia rồi  

 

Dương Hạo hướng theo cánh tay của Thôi Tử Ngọc nhìn ra phía xa. Hai mắt ngưng tụ lực đại đạo, quả nhiên ở hàng trăm nghìn dặm bên ngoài mơ hồ xuất hiện một thế giới màu trắng.  

 

 

 

“Núi Huyết Ngục Băng, nơi đó có rất nhiều yêu vật sinh sống. Nghe nói, kẻ canh giữ cỏ Cửu Diệp Băng Lăng là một loại kỳ thú ba mắt tám chân. Loại kỳ thú này vô cùng mạnh, ở đẳng cấp Yêu Quân thái cổ. Lấy tiêu chuẩn của loài người chúng ta ra để so sánh thì có lẽ ở cảnh giới Thiên Quân cấp cao”, Thôi Tử Ngọc nói.  

 

“Thiên Quân cấp cao?”, trong mắt Dương Hạo loé lên tia sáng, nói với vẻ hơi châm biếm: “Mấy người đúng thật là tự đề cao bản thân. Ba kẻ không đồng tâm muốn đối phó với Thiên Quân cấp cao, chuyện này thì có khác gì với tự tìm đường chết?”  

 

“Đạo hữu Hàn Tinh, xin chú ý tới ngôn từ của mình”, sắc mặt Thôi Tử Ngọc trầm xuống, nói: “Mặc dù ông Trịnh phản bội ta, thế nhưng ông ta đã bị ta tự tay giết chết, ngươi việc gì phải sỉ nhục một người đã chết cơ chứ?”  

 

“Ta không hề sỉ nhục ông ta. Ta cũng chẳng có hứng thú bận tâm tới một người đã chết. Người đang sống cũng chưa chắc đã cùng chung mối thù mà!”  

 

“Ngươi!”, y vừa mới nói dứt lời, sắc mặt Khâu Vĩ đột nhiên thay đổi, phẫn nộ nói: “Hàn Tinh, ngươi đang có ý gì? Ta thấy ngươi cứ đi theo bọn ta cũng chẳng có ý tốt đẹp gì. Đúng rồi, ngươi là người cân nhắc quyết định, chưa biết chừng mục đích của ngươi cũng là giết bọn ta”.  

 

“Muốn giết mấy người thì ta giết từ lâu rồi, việc gì phải đợi tới bây giờ?”, Dương Hạo cười lạnh lùng nói.   

 

Khâu Vĩ: “Ngươi vẫn chưa ra tay, có lẽ là vì cỏ Cửu Diệp Băng Lăng nhỉ? Ngươi muốn có được loại bảo vật này, sau đó mới ra tay giết bọn ta”.  

 

“Lời này nói cũng có lý phết đấy”, Dương Hạo sờ mũi, không nhịn được bật cười. Nói ra thì y thật sự không tìm ra được lời gì để phản bác.  

 

Mắt của Thôi Tử Ngọc loé lên tia sáng dị thường. Cô ta nhìn Dương Hạo hồi lâu, sau đó lại nhìn Khâu Vĩ đang thẹn quá hoá giận.  

 

Trầm mặc một lúc, nói: “Đạo hữu Hàn Tinh, ngươi cũng không cần ly gián ta và Khâu Vĩ ở đây. Đó là người chú đã nhìn ta lớn lên, sao có thể gây bất lợi cho ta được cơ chứ?”  

Advertisement
';
Advertisement