Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 “Ha ha! Đạo hữu Hàn Tinh, hình như ngươi đang hơi phòng bị ta đấy nhỉ?”, đột nhiên Thôi Tử Ngọc bật cười, cơ thể đong đưa, trang điểm lộng lẫy, cực kỳ động lòng người.  

 

Nếu như nói cô ta khi trước là một đứa con của trời cao quý, vậy thì hiện tại cô ta chính là một ma nữ làm điên đảo chúng sinh.  

 

Dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, cộng thêm sức hấp dẫn trong từng cử chỉ, dù là ông già đang tuổi xế chiều thì có lẽ cũng không chống đỡ được trước sự mê hoặc này.  

 

Dương Hạo lý trí quay đầu lại, không bận tâm tới người phụ nữ đột nhiên thay đổi này thêm nữa.  

 

“Ha ha ha! Đạo hữu Hàn Tinh, xem ra ta đã mê hoặc được ngươi rồi nhỉ”, lại một tràng cười trong trẻo nữa vang lên, giọng điệu còn mang theo chút khàn khàn.  

 

Dương Hạo quay đầu lại liếc nhìn cô ta, nói với ánh mắt lạnh lùng: “Thôi Tử Ngọc, tốt nhất là cô nên chú ý tới điệu bộ của mình một chút, sức bình tĩnh của ta không tốt như cô tưởng tượng đâu. Nếu như bây giờ ta ra tay thì cô không thoát khỏi lòng bàn tay của ta nổi đâu”.  

 

“Hỗn xược!”, Khâu Vĩ gầm lên, lực hắc ám cứ thế phun ra.  

 

“Cút!”, Dương Hạo quay đầu lại, trong hai mắt loé lên tia sáng sắc nhọn.  

 

Đối diện với cặp mắt đó, Khâu Vĩ đột nhiên cảm thấy thần hồn kinh hãi, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh. Ông ta nhìn Dương Hạo bằng sắc mặt trắng bệch, trong mắt loé lên sự khiếp sợ.  

 

“Đạo hữu, việc gì phải nạt nộ người khác như vậy”, Thôi Tử Ngọc không nhìn tiếp được nữa, sắc mặt biến đổi, lại quay về với dáng vẻ lạnh lùng như trước.  

 

Dương Hạo bước từng bước về phía cô ta, đi thẳng tới trước mặt cô ta, đôi bên chỉ cách nhau chưa tới một mét. Y nhìn thẳng vào Thôi Tử Ngọc, hai mắt mang theo tính xâm lược mãnh liệt.   

 

Ngửi thấy mùi hương cơ thể khiến cho lòng người dao động, khoé miệng y nhếch lên, cười nói: “Dù cô hay tên thuộc hạ này của cô, nếu như còn ăn nói mạo phạm thì ta cũng không ngại giết người đoạt bảo. Còn cô, có lẽ ta sẽ cho cô sống thêm hai ngày, dẫu sao mỹ nhân giống như cô cũng khá hiếm”.  

Phải nói rằng, bây giờ Dương Hạo chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, đó chính là tà dị.  

 

Có điều sự tà dị của y cũng là do Thôi Tử Ngọc ép mà ra. Người phụ nữ này không chỉ muốn lôi kéo y mà còn muốn khiêu khích y trừ khử Khâu Vĩ đi bên cạnh cô ta.  

 

Cô ta nhìn dung mạo tuyệt sắc, thế nhưng nội tâm lại sâu cay tới tận cùng. Loại phụ nữ như vậy, y tuyệt đối sẽ không động lòng. Động sát tâm thì có lẽ còn có thể.  

 

“Được rồi! Ta thừa nhận, mánh khoé của ta không qua nổi mắt ngươi”, khẽ thở hắt ra một hơi, Thôi Tử Ngọc ngả ngớn về phía Dương Hạo, trong miệng khẽ nỉ non: “Nếu đã như vậy, chi bằng đạo hữu thu nhận ta, chúng ta làm một cặp tình nhân thần tiên thì tốt biết bao?”  

 

“Vút”, vào lúc cơ thể yêu kiều của Thôi Tử Ngọc sắp dính lên người Dương Hạo tới nơi, một tiếng kiếm vang lên, thanh kiếm dài sắc nhọn đã kề ngay sát cái cổ nõn nà của cô ta.  

 

Dương Hạo híp mắt, khẽ cười nói: “Cô có thể thử”.

Advertisement
';
Advertisement