Nghĩ đến trước đó mình còn ngu ngốc muốn khiến Dương Hạo đầu hàng chịu thua, cô ta không khỏi run rẩy. Người như vậy có thể để bản thân thu phục được sao?  

 

“Cảm ơn đạo hữu”, cô ta hoàn hồn lạ, trịnh trọng nói lời cảm ơn với Dương Hạo, sau đó nhìn Thôi Tử Kiều, cả người bộc phát lực hàn băng.  

 

“Hoan ảnh chi đạo”, Thôi Tử Kiều không hề do dự thân hình biến thành ảo ảnh, hắn lao về phía Thôi Tử Ngọc, tay cầm một cây đao.  

 

“Thôi Tử Kiều, chẳng phải ngươi nói ta không có tư cách tranh giành với ngươi sao? Quả thật Hoan ảnh chi đạo của người không hề yếu, bình thường ta không thể làm gì được ngươi nhưng ngươi đừng quên đây là núi băng Huyết Ngục, ở đây băng của ta mới là vương đạo”.  

 

Thôi Tử Ngọc cười khẩy, khẽ khàng giơ hai tay lên, không gian phía trước bỗng xuất hiện băng giá, làm khu vực vài trăm mét bị đóng băng.  

 

Một thân hình bị đóng băng ở giữa khối băng, hắn cố sức vùng vẫy, cơ thể đang dẫn di chuyển.  

 

Thôi Tử Kiều thực sự lo lắng, trước đó dù lực hàn băng của Thôi Tử Ngọc có đóng băng mình đến cỡ nào, hắn cũng có thể dễ dàng thoát ra được. Nhưng trên núi băng này, lực hàn băng của Thôi Tử Ngọc đạt đến mức lớn nhất, cho dù hắn cố sức thế nào cũng không thể thoát khỏi khối băng này.  

 

“Chết đi!”, chiếc dùi băng giá đâm vào trán Thôi Tử Kiều giống khi giết Khâu Vĩ, đôi mắt Thôi Tử Kiều trợn trừng, hơi thở cuối cùng cũng dần biến mất.  

 

“Bùm!”, ngay sau đó khí tức trên người Thôi Tử Kiều nhanh chóng hồi phục, một lá bùa thế thân dần biến mất trong lòng bàn tay hắn.  

 

“Thôi Tử Ngọc, cầu xin ngươi tha cho ta, ta không dám nữa, ta không dám nữa”, Thôi Tử Kiều cầu xin tha thứ, giọng nói đầy vẻ sợ hãi.  

 

“Ta sẽ không nhân từ với bất kỳ người nào nữa”, Thôi Tử Ngọc cười mỉa, chiếc dùi không do dự đâm vào trán Thôi Tử Kiều giết chết hắn.  

 

“Khá lắm”, Dương Hạo khẽ cười, nói thật y cảm thấy Thôi Tử Ngọc hiện giờ dễ nhìn hơn trước đó, ra tay tàn nhẫn, chỉ cần đối phương ra tay trước thì dù là người thân cũng sẽ không mềm lòng.  

Thôi Tử Ngọc quay người lại, đôi mắt hơi đỏ ửng, nhìn Dương Hạo nói: “Đạo hữu HànTinh, mọi thứ trên người Thôi Tử Kiều đều thuộc về ngươi. Đa tạ ngươi đã giúp ta”.  

 

“Đương nhiên ta biết chút đồ nhỏ này không đủ để cầm cố mạng ta. Sau này, nếu có việc cần đến ta, ta nhất định sẽ giúp hết sức mình”, sau khi suy nghĩ một lúc, Thôi Tử Ngọc nói thêm vài câu.  

 

Dương Hạo xua tay, nhìn về phía hồ Bình Tĩnh Đắc Ngân, nói: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện này. Bây giờ chúng ta phải nghĩ xem làm sao có thể dẫm lên đám cỏ Băng Lăng này”.  

 

Thôi Tử Ngọc nhìn đám cỏ Băng Lăng phía xa, đặc biệt là cỏ Băng Lăng Vương, ánh mắt hiện lên vẻ khó xử.  

 

Dương Hạo cười nói: “Ta cũng không biết ra giá với cô thế nào. Cô có thể lấy năm trăm gốc cỏ Băng Lăng, còn lại phải giao cho ta hết. Cả cỏ Băng Lăng Vương kia cũng thuộc về ta”.  

Advertisement
';
Advertisement