Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 “Rắc!”, khi chân vừa tiếp xúc với mặt hồ, y cảm nhận được một luồng năng lượng mềm như bông phía dưới xông lên, y có thể đứng vững trên đó.  

 

“Nước trong hồ thật kỳ quái”, y không khỏi kinh ngạc, sau đó đứng vững trên mặt hồ bằng hai chân, không cần dùng đến bất kỳ năng lượng gì, giống như đang đứng trên mặt đất.  

 

“Lộc cộc!”, lúc Dương Hạo đang đứng trên mặt hồ, từ trong hồ vang lên tiếng va chạm.  

 

Đôi mắt y nghi hoặc nhìn vào vị trí mà sóng nước đang dao động, trong tầm mắt từ từ hiện lên một bóng người.  

 

Đó là một chàng trai tuấn tú, nhìn chưa đến hai mươi tuổi, có đôi mắt trong veo, làn da trắng, dáng người thanh mảnh nhưng không mất đi sự nam tính.  

 

Khi Dương Hạo nhìn vào đôi mắt của chàng trai này, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác khuất phục, cảm giác khuất phục này càng ngày càng mạnh, đôi mắt của y cũng dần trở nên mơ hồ.  

 

“Hả?” đột nhiên, tu hành tâm đạo của y phát tác dụng. Ngay khi cảm giác bội phục kia đã cắm sâu vào trong lòng y, tâm đạo liền chấn động, khiến y nhanh chóng tỉnh lại.  

 

“Con mắt mê hoặc, thật mạnh mẽ!”, đôi mắt của y lập tức trở nên tỉnh táo, y kinh ngạc nói.  

 

“Lộc cộc!”, lúc y vừa tỉnh táo lại, bên cạnh chàng trai tuấn tú kia lại xuất hiện một chàng trai khác. Chàng trai này khác một trời một vực với chàng trai kia.  

 

Ngoại hình của hắn xấu xí, đầu to như cái đấu, môi trề, đôi mắt híp gần như không nhìn rõ. Thần hình thấp bé, cao chưa tới một mét, vòng eo còn nhiều hơn cả chiều cao.  

 

Tên xấu xí này không giống người chút nào. Thân hình hắn thấp bé, gần như không nhìn thấy cả chân.  

 

“Tam Mục, ngươi thật vô dụng, ngay cả một tên cảnh giới linh kiếp nhỏ bé mà cũng không xử lý nổi”, tên xấu xí thấp bé nói.  

 

Chàng trai khôi ngô cười đáp: “Bát Túc, không phải ta vô dụng, mà là tên đó quả thực không đơn giản. Ta dám bảo đảm, ngươi cũng không thể làm gì được hắn”.  

“Có chuyện như vậy sao?”, tên Bát Túc kia không tin thân hình tròn vo đột nhiên hóa thành bóng đen, húc về phía Dương Hạo.  

 

“Thử sức?” Dương Hạo nở nụ cười, thân thể khẽ rung lên, từ trong cơ thể phóng ra một luồng ánh sáng màu đỏ.  

 

Một lớp vảy nhỏ tụ lại, cơ thể y dường như được bao phủ một lớp áo giáp.  

 

Chiêu này đến từ thế giới Phi Viêm Tinh, sau khi nuốt tinh thạch trái tim của tộc Lân Giáp, y có thể ngưng tụ một lớp áo giáp phòng hộ, hơn nữa sức mạnh cũng được tăng cường hơn rất nhiều.  

 

“Bùm!”, một tiếng nổ lớn vang lên, Dương Hạo tung nắm đấm, sức mạnh đáng sợ đánh thẳng vào quả cầu đen tròn.  

 

“Bùm!”, sau một tiếng nổ lớn, điều khiến Dương Hạo kinh ngạc là quả bóng kia không hề bị y đánh lui, mà ngược lại, trong tích tắc đã duỗi đôi chân ngắn về phía y.  

Advertisement
';
Advertisement