Mặc dù bị thương nặng, y vẫn nhìn rất rõ tên mập lùn đó đã ra tay như thế nào, đồng thời cũng hiểu vì sao tên đó được gọi là Bát Túc.  

 

Hắn không có chân, từ eo xuống dưới là cơ thể tròn trịa và tám bàn chân to. Cái tên Bát Túc chắc cũng từ đó mà có.  

 

Lúc Bát Túc tấn công, sức mạnh không mạnh lắm, nhưng sau khi tám bàn chân cùng tấn công, tạo thành một đạo phong ấn đặc biệt, uy lực mạnh gấp đôi. Vì vậy, Dương Hạo mới trở tay không kịp.  

 

“Đạo hữu Hàn Tinh, ngươi không sao chứ? Có cần ta giúp không?”, sắc mặt Thôi Tử Ngọc thay đổi, nhanh chóng chạy tới. Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm hai người đàn ông khác biệt kia, vận động lực hàn băng.  

 

“Hừ! Cút ra!”, tên Bát Túc kia lạnh lùng nói, hóa thành một quả cầu lao ra, trong nháy mắt đã đâm vào Thôi Tử Ngọc.  

 

 

 

“Bùm!”, xét về sức mạnh, Thôi Tử Ngọc được coi là nửa phế vật. Mặc dù cô ta có sức mạnh của lực hàn băng làm lá chắn nhưng tên Bát Túc kia lại có năng lực đặc biệt, có thể xuyên qua lá chắn hàn băng, tấn công cô ta.  

 

“Không chịu nổi một đòn, thật yếu đuối. Ha ha ha!”, Bát Túc cười lớn, thân hình tròn trịa nhanh chóng lui về phía sau.  

 

“Nhìn thấy chưa? Bát Túc ta mạnh hơn ngươi rất nhiều”, hắn nhìn Tam Mục bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo.  

 

“Đừng tự mãn, ngươi chỉ mới thắng ta một lần mà thôi”, Tam Mục không phục, vẻ mặt trở nên khó coi.  

 

Hắn nhìn Dương Hạo, nói: “Tiểu tử, ngươi cũng không tệ. Có thể chặn được ánh mắt mê hoặc của ta, nhưng lại không chịu được sức mạnh của tên ngốc này, đúng là phế vật”.  

 

“Ha ha!”, Dương Hạo, từ từ đứng lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười.  

 

Y liếc nhìn Thôi Tử Ngọc vừa bị tấn công, nhất thời mất đi sức chiến đấu, sau đó chậm rãi quay sang nhìn Bát Túc, nói: “Vừa rồi là do ta bất cẩn. Nhưng bây giờ, ngươi chưa chắc đã có thể khiến ta bị thương”.  

 

“Hừ! Tiểu tử, ngươi muốn chết sao?”, Bát Túc nheo mắt, sau đó lại thân hình tròn trịa lại lao thẳng về phía Dương Hạo.  

“Cơ thể chiến thần, lân giáp phụ thân, cút cho ta!”, Dương Hạo gầm lớn, cả người đột nhiên cao lên trăm thước, sau đó toàn bộ sức mạnh đều tập trung ở nắm đấm khổng lồ, phóng xuống với sức mạnh đáng sợ.  

 

“Rầm!”, Bát Túc còn chưa kịp thi triển bát túc cước ấn của mình, đã bị sức đánh bay, cuối cùng rơi xuống hồ.  

 

“Bùm!”, trong chốc lát, bóng dáng của hắn lao ra khỏi hồ. Hắn nhìn chằm chằm Dương Hạo với vẻ khó tin.  

 

Trong mấy ngàn năm qua, hắn đã trở thành đại bá vương ở núi băng với sức mạnh và cơ thể không thể phá vỡ của mình. Cơ thể và sức mạnh của y chưa từng thua bất kỳ ai, bất kỳ yêu thú nào.  

 

Nhưng hôm nay, hắn lại thua trước một tu giả cảnh giới Linh Kiếp. Thân thể khổng lồ của đối phương đột nhiên tạo cho hắn cảm giác áp chế mạnh mẽ.  

 

“Loài người, coi như ngươi giỏi!”, Bát Túc nghiến răng, biết mình có đấu tiếp thì cũng thua người này, hơn nữa còn mất mặt trước mặt Tam Mục, vì vậy hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng.  

Advertisement
';
Advertisement