Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Bát Túc nói: “Ồn ào gì chứ? Nói ngươi không thể động vào thì ngươi đừng động. Nhân lúc ta còn chưa nổi giận thì nhanh chóng cút đi cho ta. Nếu không, hai ngươi không rời khỏi đây nổi đâu.  

 

“Vậy thì ta muốn xem thử, các ngươi giữ ta lại bằng cách nào!”, Dương Hạo nheo mắt, con ngươi lóe sáng.  

 

“Tiểu tử, không phải bọn ta ngăn ngươi, mà là ngươi thật sự không thể động vào nơi này. Có một số thứ, không phải một tên cảnh giới Linh Kiếp như ngươi có thể động vào được đâu”, Tam Mục khuyên ngăn lần nữa.  

 

Dương Hạo nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt hắn. Vị yêu thú cấp bậc Thiên Quân này dường như đều vô cùng kiêng sợ. Hơn nữa thực lực của Bát Túc cũng không yếu, hắn chắc chắn chưa dùng hết sức lực để đấu với Dương Hạo.  

 

Vì vậy, bọn họ đang canh giữ thứ gì ở đây? Một gốc cỏ Băng Lăng Vương và hàng ngàn gốc cỏ Băng Lăng đáng để bọn họ bảo vệ như vậy sao?  

 

“Hai vị, ta đang rất cần cỏ Băng Lăng Vương”, Dương Hạo suy nghĩ một lát rồi chỉ vào đám cỏ màu bạc phía xa nói.  

 

Tam Mục lắc đầu nói: “Ta có thể cho ngươi một ít cỏ Băng Lăng, nhưng cỏ Băng Lăng Vương thì không được”.  

 

“Tiểu tử, đừng nhiều lời nữa, nếu không đừng trách ta ném ngươi ta ngoài”, Bát Túc mất kiên nhẫn, trừng mắt mắng Dương Hạo.  

 

Dương Hạo không nói gì, chỉ mỉm cười. Sau đó ánh mắt y trở nên bình tĩnh, từng bước đi về phía Tam Mục và Bát Túc.  

 

“Đạo hữu Hàn Tinh!”, Thôi Tử Ngọc lo lắng gọi, nhưng lại bị Dương Hạo phất tay ngăn cản.  

 

Y từng bước đi về phía hai người bọn họ, trên người không hề lộ ra chút khí tức nào, nhưng lại cho người ta cảm giác như đang dung hợp vào hồ.  

 

 

 

“Hử?”, Tam Mục khẽ cau mày, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.  

 

Ấn đường của hắn đột nhiên loé ra ánh sáng màu vàng chói mắt, không chỉ có thụ nhãn từ từ mở ra mà bên trong nhãn cầu màu vàng đó cũng loé ra ánh sáng tâm thần doạ người.  

 

“Hừ! Thật không biết tốt xấu”, Bát Túc cũng hừ một tiếng, sau đó cơ thể tròn xoe của hắn liền phình ra, nháy mắt cơ thể đã biến thành một khối cầu cực lớn có đường kính cả mấy chục mét, khí tức sức mạnh tức thì bùng nổ với trình độ đáng sợ.  

 

“Luân hồi chi kiếm, giết!”, sau khi Dương Hạo đi tới cách hai tên này chưa tới ba trăm mét, trong miệng phát ra một tiếng gầm đinh tai nhức óc.  

 

“Lãnh vực tuyệt đối, Kiếm Vực!”, khi Luân hồi chi kiếm bạo phát, thông đạo đen ngòm xuất hiện, không gian mấy trăm mét xung quanh lại nhanh chóng bị bao trùm bên trong ánh kiếm.  

 

Lãnh vực ánh kiếm giống như vũng bùn, khiến cho Tam Mục và Bát Túc đều cảm nhận được cảm giác bị áp chế.  

 

Hai người bọn chúng đều là yêu thú đỉnh cao, thực lực cũng rất mạnh. Bát Túc có cảnh giới tương đương với Thiên Quân ngũ trọng, còn Tam Mục thì sở hữu thực lực Thiên Quân lục trọng.  

Advertisement
';
Advertisement