Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Ba người Dương Hạo đều quay người lại nhìn, chỉ thấy một thanh niên tuấn tú đi ở phía trước, mặc quần áo gấm vóc, trông rất sang trọng.  

 

Phía sau người thanh niên là ba người đàn ông trung niên, trông như những tùy tùng. Mỗi người đều tỏa ra khí tức Thiên Quân cấp trung. Bọn họ theo sát bước chân người thanh niên, chỉ sợ hắn xảy ra chuyện gì.  

 

Rõ ràng, người thanh niên này rất quan trọng đối với họ. Nếu có chuyện gì xảy ra với thanh niên, e là mấy người họ thoát không nổi số phận bị giết chết.  

 

“Các ngươi là ai?”, thấy ba người Dương Hạo, sắc mặt thanh niên liềm sầm xuống, trực tiếp hỏi.  

 

Vừa nãy ở ngoài cửa Bát Túc đã ôm một bụng tức giận, bây giờ câu này của tên thanh niên trực tiếp thổi bùng lên cơn giận dữ của hắn.  

 

Hắn nhếch mép lạnh lùng nói: “Ông đây là ai liên quan đéo gì đến ngươi? Thằng nhãi, cút ngay cho ông. Nếu không, đập ngươi ra thành bã”.  

 

“Ngông cuồng, ngươi dám nói chuyện với công tử nhà ta như vậy. Ngươi có biết cậu ấy là ai không?”, ba Thiên Quân cấp trung tam trọng tức giận nói.”  

 

“Cút!”, Bát Túc để lại cho chúng một từ, sau đó cơ thể hóa thành ánh sáng đen lao ra. Hắn không biết chiêu nào khác, chiêu thứ nhất đó chính là đụng. Còn một chiêu đó chính là đá bằng tám chân.  

 

“Bùm!”, Thiên Quân cấp trung không kịp phòng bị, cơ thể bắn ra đằng sau, mãi cho đến khi xuyên qua bức tường phía sau mới dừng lại.  

 

Phun ra một ngụm máu tươi, Thiên Quân này đã mất đi lực chiến đấu, ngã quỵ xuống đất.  

 

Nhìn thấy cảnh này, Dương Hạo không khỏi vỗ trán. Bát Túc này thật rất có khả năng gây chuyện, vừa đến nhà họ Thôi, đã gây rắc rối lớn cho mình rồi.  

 

Thanh niên này được ba Thiên Quân cấp trung bảo vệ, cộng thêm hắn ta tính tình ngông cuồng, còn có lời mà Thiên Quân bị thương kia vừa nói, rõ ràng người này tới từ một đại gia tộc. Ít nhất thì cũng không yếu hơn nhà họ Thôi.  

 

Nhưng Bát Túc ra tay quá nhanh, cho dù bản thân y muốn ngăn cản thì cũng không thể cản được.  

 

“Đạo hữu, ngươi không cho rằng mình đang gây chuyện vô cớ sao?”, một Thiên Quân tứ trọng có tu vi mạnh nhất nheo mắt nói.  

 

“Ông đây”, Bát Túc còn muốn ra tay, tuy nhiên đã bị Dương Hạo đè lên vai, một cỗ áp lực đè xuống, toàn thân Bát Túc run lên.  

Dương Hạo nhìn thanh niên kia, nói: “Vị công tử này, chúng ta là bạn của tiểu thư Thôi. Tiểu thư Thôi vừa mới ra ngoài, có lẽ sẽ quay về nhanh thôi”.  

 

“Hừ!”, thanh niên đó liền hừ một tiếng: “Ta không quan tâm ngươi có lai lịch gì, biết điều thì quỳ xuống nhận sai cho ta. Còn có tùy tùng của ta nữa, quỳ xuống nhận lỗi với họ. Nếu không, hôm nay ta sẽ khiến các ngươi chết ở đây”.  

 

Nghe thấy lời này, người phản ứng nhanh nhất lại không phải là Dương Hạo mà là Thiên Quân tứ trọng bên cạnh thanh niên đó.  

 

Mí mắt ông ta giật giật, vội nói: “Công tử, không được”.  

 

“Tại sao không?”, người thanh niên quay lại hỏi, trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng.  

 

Người đàn ông trung niên nhìn Dương Hạo, sau đó liếc mắt nhìn Tam Mục và Bát Túc, nói: “Công tử, ngoại trừ thanh niên cảnh giới Linh Kiếp này ra, hai người còn lại đều thâm sâu khó đoán, ít nhất cũng là Thiên Quân cấp cao”.  

Advertisement
';
Advertisement