Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Người thanh niên sững sờ một lúc, sau đó sắc mặt hơi thay đổi. Hắn không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu ra. Sau khi nhìn Dương Hạo một cái, hắn thực sự cảm nhận được lai lịch của đối thủ này không hề đơn giản.  

 

Lúc này Tam Mục mới khẽ cười, lắc đầu nói: “Chúng ta không dám làm tùy tùng, ta và hắn chẳng qua chỉ là người hầu của chủ nhân mà thôi”.  

 

Tùy tùng và người hầu, nghĩa cách biệt rất lớn.   

 

Nghe thấy hai từ người hầu, sắc mặt thanh niên đó càng thêm khó coi. Nếu như vừa rồi hắn còn có dã tâm muốn tranh đấu, nhưng bây giờ tuyệt đối không dám nữa. Cho dù đứng ở xa, nhà họ Ứng hắn vẫn còn một Thiên Quân cấp cao nữa nhưng hắn không bao giờ dám nghĩ tới chuyện ra tay tiếp.  

 

“Vị công tử này, ta nghĩ chuyện vừa rồi nên cho qua đi”, người đàn ông trung niên nói, coi như cúi đầu với Dương Hạo.  

 

Dương Hạo xua tay, ý bảo quên đi.  

 

Y quét mắt nhìn thanh niên, đột nhiên nhớ tới một người, hỏi: “Không biết ngươi có biết Ưng Tử Xuyên không?”  

 

“Ưng Tử Xuyên? Ngươi, sao ngươi quen biết đại ca ta?”, thanh niên đó đột nhiên ngây người, vẻ mặt trở nên rất tức giận, mắng: “Nói, có phải ngươi giết đại ca ta?”  

 

Thấy cảnh này, Dương Hạo cũng sững sờ. Y vốn dĩ chỉ hỏi một cách tình cờ, nhưng không ngờ rằng y thực sự đang hỏi đúng người.  

 

Y nói: “Tử Xuyên là một cao thủ rất tài giỏi, huynh ấy đã sát cánh cùng ta chiến đấu trong thế giới Phi Viêm Tinh trong một khoảng thời gian dài. Chỉ đáng tiếc, thực lực của chiến vương Xích Giáp đó quá mạnh, ta không kịp cứu huynh ấy”.  

 

Hai mắt Ưng Tử Hùng đỏ hoe, nói: “Đại ca ta, đại ca, huynh ấy thực sự chết trong tay chiến vương Xích Giáp sao?”  

 

“Ta có thể thề với trời”, Dương Hạo không khỏi thở dài. Nhắc lại, y vẫn thấy rất có thiện cảm với Ưng Tử Xuyên.  

 

“Thôi không cần, trong lòng ta tự có tính toán”, Ưng Tử Hùng cúi đầu, đôi mắt ngấn lệ. Rõ ràng là hắn có quan hệ rất tốt với Ưng Tử Xuyên.  

 

“Có chuyện gì vậy?”, đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của Thôi Tử Ngọc, cơ thể uyển chuyển của cô ta xuất hiện.  

Sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt, cô ta nhìn Thiên Quân bị trọng thương đang nằm trên đất và bức tường bị vỡ nát trước, sau đó mới nhìn Dương Hạo và Ưng Tử Hùng.  

 

Cô ta dường như nghĩ ra được gì đó, sắc mặt trở lạnh, nói với Ưng Tử Hùng: “Ưng Tử Hùng, đạo hữu Hàn Tinh là khách của ta, ngươi làm vậy là có ý gì?”  

 

“Không, không, không, là hiểu nhầm”, Ưng Tử Hùng ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, vội vàng giải thích với Thôi Tử Ngọc: “Tử Ngọc, đây thực sự là hiểu nhầm. Hơn nữa, vị bằng hữu này cũng không có chút thương tích nào, đúng không? Chuyện đó, bị thương là người của ta mà”.  

 

Thôi Tử Ngọc hoàn toàn không nghe Ưng Tử Hùng nói gì, ánh mắt cô ta tò mò nhìn vào mắt Ưng Tử Hùng, chính xác mà nói thì là nước mắt của Ưng Tử Hùng.  

 

Cô ta tò mò hỏi: “Ưng Tử Hùng, không ngờ ngươi lại khóc. Ha ha ha! Ngươi lại khóc rồi, khóc rồi! Ha ha!”, lúc này, Thôi Tử Ngọc cười đến mức chúng sinh đảo lộn, Ưng Tử Hùng cũng ngây ra.  

 

Một lúc lâu sau, Thôi Tử Ngọc mới dừng cười, hỏi: “Nói đi! Sao khóc thế?”  

Advertisement
';
Advertisement