Sau đó cô ta lại hơi sửng sốt, nói: “Sao ngươi lại đột nhiên nhớ đại ca ở đây?”  

 

Ưng Tử Hùng chỉ vào Dương Hạo: “Là hắn nói cho ta chân tướng về cái chết của đại ca. Hắn nói đại ca không phải bị người giết chết mà chết trong tay ngoại tộc ở thế giới Phi Viêm Tinh?”  

 

“Hắn á?”, Thôi Tử Ngọc nhìn Dương Hạo, đôi mắt đẹp chợt lóe lên tia sáng, cô ta cười ngọt ngào: “Nói vậy thì cuối cùng ta cũng biết ngươi là ai rồi. Chẳng trách, ngươi có sức mạnh đáng sợ như vậy”.  

 

“Hắn là ai?”, Ưng Tử Hùng khó hiểu hỏi.  

 

Dương Hạo mỉm cười, khi Ưng Tử Hùng nói cô ta liền biết ngay. Đáng tiếc y không kịp ngăn cản.  

 

Y chỉ vào bản thân, nói: “Dương Hạo”.  

 

“Dương Hạo”, Ưng Tử Hùng lập tức kinh ngạc, trước tiên là chấn động, sau đó là sùng bái.  

 

Thôi Tử Ngọc nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Thực ra ta nên sớm đoán ra mới phải. Ngoài ngươi, làm gì có thí quân giả nào có được thực lực đáng sợ như vậy?”  

 

“Tiêu Tâm được tính là một người”, Dương Hạo nói, tán thưởng một câu.  

 

Trên thực tế, Dương Hạo cũng không phải là khen ngợi. Tên Tiêu Tâm có Cổ thần chi lực này quả thực rất mạnh, tuy nhiên bây giờ hắn không còn như trước đây, Tiêu Tâm ở trước mặt y đã không còn là mối đe dọa nữa rồi.

 

“Thiên tài ngàn năm có một, ngươi xứng đáng với lời khen ngợi này”, Thôi Tử Ngọc nói một câu không hề tính là tâng bốc.  

 

Dương Hạo xua tay nói: “Thôi tiểu thư, không biết cô đã hỏi giúp tôi chưa? Trí Cơ Thiên Quân có phải đang ở trong phủ các người không?”   

 

“Không có ở đây. Nhưng xin Dương Hạo đại ca hãy đợi một chút, Trí Cơ Thiên Quân chắc sẽ tới đây sớm thôi. Một khi ông ấy tới, ta sẽ lập tức thông báo cho ngươi”, Thôi Tử Ngọc nói.  

 

Sau khi biết được thân phận của Dương Hạo, cô ta càng thêm khẳng định rằng lai lịch của Dương Hạo rất phi thường. Từ đạo hữu trở thành đại ca, rõ ràng là muốn tiếp cận y.  

 

Dương Hạo có việc cần nhờ người ta nên không thể phản bác tiếng ‘đại ca’ này của cô ta được.  

“Cũng được, vậy ta sẽ ở lại chỗ này của cô một khoảng thời gian”, y gật đầu, trong lòng biết rõ chuyện này không thể gấp/nôn nóng, càng không thể miễn cưỡng được.  

 

Thôi Tử Ngọc do dự một hồi, sau đó nghiến răng nói: “Dương Hạo đạo hữu, hôm nay nhà họ Thôi ta tổ chức tiệc, ta muốn mời ngươi tới tham gia”.  

 

“Có những ai?”, sắc mặt Dương Hạo có chút không vui, hỏi một câu.  

 

Thôi Tử Ngọc đột nhiên run lên, không biết có nên hỏi nữa không.  

 

Ưng Tử Hùng liền lên tiếng, hắn nói: “Dương Hạo đại ca, thực ra bữa tiệc đó cũng không phải to lớn gì, chỉ là một buổi hội tụ của một số tu giả Thiên Quân mà thôi. Đa phần đều có quan hệ tốt với nhà họ Thôi, ví dụ như nhà họ Ưng ta”.  

 

“Bữa tiệc này chỉ là phụ thôi, chủ yếu là trong bữa tiệc sẽ xuất hiện một số giao dịch đổi chác. Hầu hết Thiên Quân, trên người đều có bảo vật thần kỳ, lấy ra giao dịch với nhau là chuyện bình thường”.  

Advertisement
';
Advertisement