Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Thông qua cánh cửa, Dương Hạo nhìn thấy đôi mắt đỏ au của Văn Nhung, nghĩ tới bộ dạng ngụy quân tử của Văn Thương và cái chết thảm của Ưng Tử Xuyên, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nói với Thôi Tử Ngọc bên cạnh: “Thôi tiểu thư có thể giúp ta một việc không?”  

 

Thôi Tử Ngọc gật đầu, thấy cô ta đồng ý, Dương Hạo lạnh lùng nói tiếp: “Người đàn ông trung niên hay ông lão kia có lấy được Nho Đạo Huyết Thư không ta không quan tâm, nhưng ta không muốn tên Văn Nhung kia dễ dàng có được thứ này”.  

 

Thôi Tử Ngọc cười khẽ: “Chuyện này rất đơn giản”, nói xong liền lấy ra một chiếc áo choàng đen, che đi thân hình thanh tú, rồi lại dùng một chiếc mặt nạ đen che mặt rồi rời đi. Thực ra trong buổi đấu giá có không ít người ăn mặc như vậy, có một số người không phải là thế lực lớn như điện Thiên Nhất hay Huyền Hoa Tông, không cần sợ hãi người khác âm mưu chặn đường cướp giết, dù sao đạo lý giàu không lộ ra ai ai cũng hiểu.  

 

Với việc Thôi Tử Ngọc tham gia đấu giá, giá của Nho Đạo Huyết Thư đã tăng lên một con số đáng sợ, năm trăm hai mươi vạn tinh thạch Đạo Văn. Hai mắt Văn Nhưng gần như phóng ra lửa, nghiến răng nghiến lợi tức giận: “Năm trăm ba mươi vạn tinh thạch Đạo Văn!”  

 

Văn Nhung cảm thấy trái tim mình đang chảy máu, giá trị của năm trăm vạn tinh thạch Đạo Văn đã vượt xa giá trị của một bảo vật cấp Thuần Dương. Thậm chí có thể mua được hai bảo vật cấp Thuần Dương đỉnh cao rồi, nếu không phải vì thể diện của điện Thiên Nhất, Văn Nhung đã từ bỏ đấu giá từ lâu rồi.  

 

Thấy Văn Nhung hét giá năm trăm ba mươi vạn tinh thạch Đạo Văn, ba người tranh giành với hắn đều im lặng. Dù sao cái giá năm trăm ba mươi vạn tinh thạch Đạo Văn là quá cao, cho dù là bảo vật trấn điện của điện Thiên Nhất thì cũng đã vượt qua mức giá giới hạn trong lòng họ rồi.  

Văn Nhung thấy mọi người không nói gì nữa, khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt đầy hận thù nhìn ba người hét giá cùng với hắn, lúc này sắc mặt ba người đó không chút cảm xúc, Văn Nhung cũng đành bất lực, đi theo người quản lý ra phía sau điện trả phí.  

 

Người quản lý ở sau điện đưa Nho Đạo Huyết Thư cho Văn Nhung, cười lịch sự nói: “Tình huống của quý khách chúng tôi đã biết, xin hãy giao năm trăm ba mươi vạn tinh thạch Đạo Văn trong vòng ba ngày”,  Văn Nhung nhận lấy Nho Đạo Huyết Thư, cho vào trong nhẫn không gian rồi hỏi: “Xin hỏi người bán Nho Đạo Huyết Thư này ở đâu, ta có một số chuyện muốn hỏi người đó”.

 

Quản lý nói: “Quý khách đợi chút. Điện Đan Khí chúng tôi có trách nhiệm bảo mật thông tin khách hàng. Còn về phần có gặp cậu không thì ta phải đi hỏi người bán này đã”.  

 

Đương nhiên Dương Hạo không gặp hắn, Văn Nhung cũng không khó chịu, phần đấu giá tiếp theo không tham gia nữa mà rời khỏi điện Đan Khí luôn.  

 

Lúc này buổi đấu giá đã kết thúc, lần đấu giá này Dương Hạo thu được tổng cộng gần 40 triệu tinh thạch Đạo Văn, ngay cả Dương Hạo cũng phải chóng mặt với con số kinh khủng này, chứ đừng nói đến ba người Thôi Tử Ngọc, mấy chục triệu tinh thạch Đạo Văn đã đủ để thúc đẩy tu vi của Dương Hạo tăng lên một bậc, thậm chí còn thừa.   

 

Khi ra khỏi điện Đan Khí thì trời đã gần tối, nhóm bốn người quay trở về nhà họ Thôi, đi được nửa đường, một luồng ánh sáng màu máu uy nghiêm đột nhiên đánh vào bốn người bọn họ, cả bốn người đều hơi giật mình, cảm nhận được uy lực của luồng ánh sáng này.  

 

Bát Túc nhe răng cười, cơ thể hóa thành một quả cầu màu đen cực lớn đón lấy ánh sáng màu máu, quả cầu màu đen đẩy về phía trước, ánh sáng màu máu lập tức đập vào một bức tường bên cạnh.  

Advertisement
';
Advertisement