Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

Thiếu niên đó nghe lời dặn dò, bước nhanh về phía một người quản lý ở gần nhất. Người quản lý tỏ ra vô cùng khách khí, nhưng khi thiếu niên đó nói mục đích của mình, người đó liền nói: “Xin khách quý đợi một chút”, nói xong liền chạy ra phía sau điện, rõ ràng là đi xin ý kiến của bên trên.  

 

Lúc này cuộc bán đấu giá đã bắt đầu, một bảo vật Thuần Dương đỉnh cấp xuất hiện lập tức gây nên chấn động không hề nhỏ.  

 

“Nho Đạo Huyết Thư, sao có thể là Nho Đạo Huyết Thư chứ?”, không ít người nhận ra lai lịch của bảo vật Thuần Dương đỉnh cấp này, lập tức hét lớn, còn có không ít ánh mắt bất giác nhìn về phía một căn phòng riêng. Căn phòng này chính là phòng bao của điện Thiên Nhất, thanh niên đó nhìn thấy ánh mắt của mọi người liền không kiềm được cơn giận, nhưng nghĩ đến việc giữ thể diện cho tông môn liền vội vàng thu lại cơn giận, nói vọng ra:  

 

“Nho Đạo Huyết Thư này thực ra là do điện Thiên Nhất ta thất lạc cách đây không lâu. Ta sẽ thay tông môn mua lại, mong các vị giơ cao đánh khẽ, coi như Văn Nhung tại hạ nợ các vị, còn có điện Đan Khí một ân tình”.  

 

Nói xong hắn chắp tay lại. Trong số mọi người, có người sợ hãi thế lực của điện Thiên Nhất, cũng có người thấy điện Thiên Nhất ngứa mắt. Người vừa rồi giọng nói ồm ồm liền bật cười trước, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía ông ta, ông ta dương dương tự đắc nói: “Người khác sợ điện Thiên Nhất của ngươi, Huyền Hoa Tông của ta thì không sợ ngươi nhé”, nói xong ông ta hét lên với người bán đấu giá: “Cuốn Huyết Thư này ta muốn, mau ra giá đi”.  

 

Người bán đấu giá khẽ cười gõ chiếc búa nhỏ trong tay: “Nếu U Hỏa Thiên Quân của Huyền Hoa Tông đã nói vậy thì ta cũng sẽ không nhiều lời nữa. Nho Đạo Huyết Thư – bảo vật Thuần Dương đỉnh cấp, giá khởi điểm là năm mươi vạn tinh thạch Đạo Văn”.  

 

Ngay khi giọng của người bán đấu giá cất lên, U Hỏa Thiên Quân đã bật cười thành tiếng, nói: “Năm mươi vạn tinh thạch Đạo Văn, tiểu tử của điện Thiên Nhất có muốn giành với ta không”.  

 

Thanh niên trong phòng bao sắc mặt vô cùng khó coi, hai tay nắm chặt khẽ run lên, nghiến răng nghiến lợi: “Huyền Hoa Tông!”  

Lúc này thiếu niên vừa mới ra ngoài quay trở lại, Văn Nhung vội hỏi: “Sao rồi”.  

 

“Người của điện Đan Khí đồng ý rồi, tuy nhiên bọn họ yêu cầu giao tinh thạch Đạo Văn trong vòng ba ngày, bọn họ sẽ viết giấy nợ cho người bán”, thiếu niên vội nói.  

 

“Vậy thì tốt”, thanh niên thở phào nhẹ nhõm: “Năm mươi năm vạn”.  

 

Nói xong, hắn tức giận trợn mắt nhìn U Hỏa Thiên Quân, hét: “U Hỏa, ngươi đang muốn hai tông chúng ta đại chiến đúng không? Nếu cướp Nho Đạo Huyết Thư của điện Thiên Nhất ta, bọn ta quyết sống chết đến cùng với ngươi”.  

 

“He he”, U Hỏa Thiên Quân cười như mọi lần: “Văn Nhung, điện Thiên Nhất ngươi đã làm mất bảo vật, vậy thì bảo vật này được coi là vô chủ rồi. Huyền Hoa Tông ta đấu giá được một món bảo vật vô chủ thì liên quan gì đến điện Thiên Nhất các ngươi. Sáu mươi vạn tinh thạch Đạo Văn, ta muốn xem xem ngươi có thể bỏ ra được bao nhiêu tinh thạch Đạo Văn”.  

 

Toàn thân Văn Nhung khẽ run lên nhưng cũng không thể làm gì được, giới tu luyện quả thực có những quy luật bất thành văn, bảo vật nếu mất đi coi như vô chủ.  

 

“Bảy mươi vạn tinh thạch Đạo Văn”, lúc này, một giọng nói già nua cũng vang lên từ một cánh bên phải căn phòng bao: “Lão phu ta cũng xông pha một chút. Nho Đạo Huyết Thư này đối với nhà họ Tịch ta cũng có chút tác dụng. Ta muốn xem xem đám ngụy quân tử của điện Thiên Nhất có thể làm gì được ta”.   

Advertisement
';
Advertisement