Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh

 Muốn tiến bộ không ngừng thì phải không ngừng chiến đấu, nhưng cũng không thể cứ ngẩng cao đầu mà chiến đấu, đôi khi phải dừng lại, xem xem có những điểm nào cần cải thiện trong quá trình này hay không, phát hiện ra điểm yếu trong đó và thực hiện thay đổi.  

 

Sai lầm có lẽ sẽ khiến Dương Hạo phải trả một cái giá không nhỏ, hoặc không có, những sai lầm ẩn giấu đó mới là điều đáng sợ nhất, vận may sẽ không luôn đi theo mình, Dương Hạo hiểu rõ điều này.  

 

Sở dĩ lần này Dương Hạo có thể đột phá được lần nữa là do y có cái đầu lạnh, có lòng tìm hiểu lại từ đầu.  

 

Tuy nhiên, Dương Hạo cũng đã nghĩ tới, thứ y cần tạm thời là sự tích lũy, chứ không phải là đột phá thêm lần nữa.  

 

“Đại đạo trời, sự theo đuổi của ta sẽ không bao giờ dừng lại, nhưng điều ta muốn làm không phải là sao chép những người đi trước, mà là tiếp thu tinh hoa của các bậc tiền bối, sáng tạo ra đại đạo của riêng mình”, Dương Hạo trầm ngâm suy nghĩ: “Sau khi đột phá đến Linh Kiếp đỉnh cao, mình đã dùng hết nội tình, nếu cưỡng chế đột phá trái lại cũng không có lợi cho mình”.  

 

Y bây giờ đã ở rất gần Thiên Quân rồi, nhưng Dương Hạo đã kiềm chế được sự kích động trong lòng, y biết thế giới của mình rất rộng lớn, mình không nóng vội, thứ mình không thiếu nhất chính là thời gian.

 

Sau mấy ngày tu luyện, Dương Hạo tỉnh lại từ trong cảnh giới Không Linh. Toàn thân truyền đến một cảm giác sảng khoái khó tả.  

 

Ánh mặt trời từ bên cửa sổ chiếu xuống mặt đất, bị chia nhỏ thành những quầng sáng ấm áp, lúc này Dương Hạo trên bồ đoàn cũng chậm rãi mở mắt ra, dưới lỗ chân lông trên da toàn thân đều có tia sáng màu trắng mơ hồ lưu chuyển, sau đó dần dần mờ đi.  

Sau khi tra xét thành quả trong một đêm của mình, Dương Hạo không khỏi khẽ gật đầu, sau khi tiêu hao một phần lớn Đạo Văn, Dương Hạo đã trở thành cảnh giới Linh Kiếp đỉnh cao, hơn nữa còn chế tạo gấp đôi lực Sinh Mệnh của bản thân, thành công dung hòa với cơ thể Chiến Thần.  

 

Lúc này, Dương Hạo mới hiểu sâu sắc tinh thạch Đạo Văn có tác dụng lớn đến mức nào đối với người tu luyện, nếu không có đủ số lượng tinh thạch Đạo Văn, y muốn chế tạo gấp đôi Sinh Mệnh chi lực thì ít nhất phải mất hơn một tháng, thậm chí còn chậm hơn.  

 

Đồng thời Dương Hạo cũng hiểu ra, mình vẫn còn nghèo như vậy, tu luyện chi đạo, thiên phú dĩ nhiên quan trọng, nhưng nếu không có đủ tài nguyên thì cũng không bột đố gột nên hồ, chẳng trách đám gia tộc đó liều sống liều chết cướp đoạt tài nguyên, chỉ vì muốn mang lại cho đám con cháu hậu bối một tiền đồ tốt đẹp.  

 

Dương Hạo khoanh chân ngồi dưới đất, y lúc này đã đột phá, không cần phải ngồi trên bồ đoàn đó, xử lý sạch sẽ những tinh thạch Đạo Văn và Thuần Dương Tinh còn sót lại trong chiếc nhẫn.  

 

Vì y đã giết chết mấy vị Thiên Quân cao cấp của điện Thiên Nhất, trong tay y vẫn có hơn mười triệu viên Thuần Dương Tinh, nhưng lại không có một viên tinh thạch Đạo Văn nào. E là Thuần Dương Tinh có số lượng như vậy cũng sẽ không thể thay thế được bao nhiêu tinh thạch Đạo Văn, hiển nhiên điều này không thể thỏa mãn được việc tu luyện sau này của y.  

 

Đột phá cảnh giới Linh Kiếp cần có tinh thạch Đạo Văn, trở thành Thiên Quân cũng cần phải có tinh thạch Đạo Văn, để đảm bảo an toàn, y còn phải có đủ tinh thạch Đạo Văn và Thuần Dương Tinh để sắp xếp trận pháp, đối kháng với kẻ địch vượt xa thực lực của bản thân.  

Advertisement
';
Advertisement