“Sư đệ có chuyện gì phải làm vậy?”, Minh Lôi Thiên Quân cũng mỉm cười.  

 

“Sư huynh, ta muốn đi tìm sư tôn hỏi một số chuyện”.  

 

Minh Lôi Thiên Quân thầm nói sư tôn khôn khéo, giơ tay đưa bức thư của Tam Kiếp Đại Đế cho Dương Hạo.  

 

Nói là thư, nhưng thật ra là một loại linh thạch thường dùng trong thế giới tu luyện, cũng chính là Truyền Tấn Thạch. Loại Truyền Tấn Thạch này vô cùng đắt đỏ, cũng chỉ có Thiên Quân đỉnh cao và Đại Đế mới có thể sử dụng được, bởi vì yêu cầu đầu tiên để chế tạo Truyền Tấn Thạch là phải sử dụng Thiên Đạo chi lực. Dương Hạo đưa khí cơ của mình vào trong Truyền Tấn Thạch, giọng nói nhẹ nhàng của Tam Kiếp Đại Đế vang lên.  

 

“Dương Hạo, ta đã sớm biết chuyện ngươi phải chịu lời nguyền của Đại Đế tộc Lân Giáp, hiện giờ ta cũng có một số chuyện phải làm nên không thể sử dụng kiếp lực giải trừ lời nguyền cho ngươi, ta đã truyền tin cho Nghiệp Đế về chuyện lời nguyền người đã phải chịu.  

 

Nghiệp Đế chính là bạn tốt nhiều năm của ta, hơn nữa ta có ơn cứu mạng ông ta, ta tin chắc ông ta có thể giải trừ lời nguyền giúp ngươi. Bây giờ ngươi phải lập tức đứng dậy và đi đến Nghiệp Đế Thành, vi sư đoán thời cơ niết bàn của ngươi đang ở Nghiệp Đế Thành”.  

 

Dương Hạo nghe thấy vậy thì hơi sững sờ. Mình còn chưa ngồi nóng mông trong Tam Kiếp Đế Thành này thì đã phải nhanh chóng chạy đến Nghiệp Đế Thành.  

 

“Sư huynh, cái này…”, Dương Hạo nói.  

 

Minh Lôi Thiên Quân thấy vậy cũng mỉm cười, giống như đã quen nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nói: “Tiểu sư đệ, sư tôn còn có chuyện lớn phải làm, ngươi đừng để ý, trước khi đi sư tôn đã tới dặn dò, bảo ta so tài với đệ một lần để xác định đúng sức mạnh chiến đấu thực sự của đệ”.  

Đồng tử Dương Hạo co rút, kể từ khi xuất đạo, y chưa từng giao chiến với Thiên Quân đỉnh cao chân chính. Trong phút chốc, bỏ đi những nghi hoặc, chiến ý dâng trào.  

 

Y cũng không nói nhiều, hai người tách ra một khoảng cách, Dương Hạo giẫm lên thanh kiếm, ánh mắt rực lửa nhìn thẳng vào Minh Lôi Thiên Quân, so sánh y của ngày hôm nay với rất nhiều Thiên Quân cao cấp lần trước, y đã có chút tiến bộ, lần này y muốn xem xem mình còn cách Thiên Quân đỉnh cao chân chính bao xa, với thực lực Linh Kiếp đỉnh cao của y, rốt cuộc sức mạnh của một mình y có thể giao chiến với Minh Lôi Thiên Quân hay không.  

 

Nhìn phong thái của Dương Hạo, Minh Lôi Thiên Quân khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên một chút tán thưởng, sau đó hắn nắm chặt lòng bàn tay, một thanh đại thương màu lam dài chừng hai trượng xuất hiện trong tay hắn, xung quanh đại thương không ngừng lóe lên tia chớp, vừa nhìn khí thế ác liệt tỏa ra từ cây thương sắc bén đã biết đây là bảo vật Thuần Dương cao cấp.  

 

Minh Lôi Thiên Quân cầm đại thương trong tay, khí tức cường hãn dị thường phun trào từ trong cơ thể ông ta, khí tức đó còn mạnh hơn hợp kích trận pháp của mười mấy vị Thiên Quân cao cấp lần trước không biết bao nhiêu lần. Khí tức bạo ngược như vậy khiến cho ngôi nhà tranh trong Đế Viện khẽ rung lên.  

 

Linh lực dâng trào, Minh Lôi Thiên Quân nhìn chằm chằm vào Dương Hạo, ngay sau đó, giống như bão táp đột nhiên nổi lên, nguyên khí giữa trời đất dao động, sau đó liền nhìn thấy một tia sáng của cây thương sắc bén dị thường quét ngang qua bầu trời, xé rách không khí, hung hăng đâm về phía Dương Hạo đang đạp trên ánh kiếm  

 

“Đinh!”  

Advertisement
';
Advertisement