Khi lên tới tầng thứ ba, Dương Hạo không thể không thừa nhận, cái giá cao ngất mà y suýt chút nữa không trả nổi là hoàn toàn xứng đáng. Chỉ vừa mới bước chân vào trong không gian, cơ thể đã tỏa ra từng cơn chấn động.  

 

Y kinh ngạc nhìn khí tức của năm loại đại đạo trong cơ thể mình dâng trào cuồn cuộn. Đây là điều mà y chưa từng gặp phải, việc này có giá trị thế nào đối với tu luyện, trong lòng Dương Hạo đã có tính toán.   

 

Khi đang tu luyện ở tầng thứ hai, khí đại đạo trong người Dương Hạo có hình dạng sợi tơ, nhưng hiện tại đã thành đoàn, hơn nữa tự động tiến hành luyện hóa với cơ thể.  

 

Trái tim Dương Hạo đập dữ dội vài lần, y cảm thấy mình như nhặt được bảo vật. À, không phải bảo vật mà là dựa vào lượng tinh thạch Thuần Dương cực phẩm để đổi lấy, nhưng sự trả giá này dù là bao nhiêu thì vẫn thấy xứng đáng.  

 

“Nắm bắt thời gian, không được lãng phí. Một tháng này chính là thời cơ tốt nhất, nếu không nắm bắt vậy thì không những sẽ khiến mình mất hết cơ hội mà còn khiến mình lãng phí toàn bộ số tinh thạch Thuần Dương cực phẩm”, trong lòng Dương Hạo thở dài, sao đó nhanh chóng lao vào tu luyện.  

 

Chỉ vừa mới tiến vào tu luyện, Dương Hạo đã cảm nhận cơ thể mình không thể thích ứng một cách mãnh liệt, khí đại đạo nồng đậm đối với y mà nói đương nhiên là tốt, nhưng cũng có nhược điểm tương ứng.  

 

Khí đại đạo hóa thành từng đường trắng như tuyết, rồi tiến vào kinh mạch của y, dựa vào thể lực cường tráng của Dương Hạo thì có thể chịu đựng được. Nhưng rất nhanh y đã nhận thấy cảm giác tê rần này đã đến cực hạn chịu đựng được rồi.  

 

“Cũng may cơ thể Chiến Thần của mình chưa bị phong ấn, nếu không e là bây giờ y đã ngất đi vì chịu không nổi rồi”, Dương Hạo vừa kiên trì vừa cảm thấy may trong lòng.  

 

Tốc độ của loại tu luyện này bây giờ quá nhanh, nhanh hơn mười lần so với lần tu luyện trước, khiến cho Dương Hạo nhanh chóng nhận ra hương vị đẹp đẽ của "đau đớn và hạnh phúc", nó thực sự là sự kết hợp giữa đau đớn và hạnh phúc.  

Vấn đề là Dương Hạo tuyệt đối không thể ngất đi được, nếu không những thứ mà y đã bỏ ra sẽ mất hết. Bây giờ xem ra sức chịu đựng của bản thân đã đủ dùng, nếu không chuyện tốt sẽ biến thành chuyện xấu mất.  

 

Lông mày Dương Hạo kiên định, hai mắt mở to, không ngừng để cho năng lượng lưu chuyển, cũng khiến cho khí đại đạo trong người không ngừng nảy sinh ra những biến hóa điên cuồng.  

 

Y có thể cảm nhận được khí đại đạo mãnh liệt trong người mình, từng đoàn khí đại đạo đã vượt xa so với trước đây, bắt đầu từ kích thước nhỏ như ngón tay, bây giờ đã to bằng nắm đấm. Điều này cho thấy hiệu quả tu luyện của y rất thành công.  

 

Dương Hạo đã biết được rằng mình nên làm thế nào, cái gọi là Niết Bàn chính là không ngừng tinh luyện năng lượng của bản thân, để lại sự tinh thuần, vứt bỏ mọi tạp chất. Mỗi một lần Dương Hạo đều vứt bỏ đến cực hạn đầu là một quá trình nguy hiểm, nhưng Dương Hạo buộc phải làm được.  

 

Năng lượng ở đây rất dồi dào, nhưng đối với Dương Hạo cũng là một khảo nghiệm cực lớn, bởi vì y phải khống chế lượng năng lượng hấp thu, một khi xuất hiện vấn đề, ngay cả Đại Đế cũng không thể cứu nổi y.  

 

Thời gian dày vò Dương Hạo cứ thế dần dần trôi qua, Dương Hạo đã quên đi thời gian, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.  

Advertisement
';
Advertisement