Bảy ngày sau, việc tu luyện của Dương Hạo cuối cùng cũng tạm thời kết thúc. Y vừa mở mắt ra thì nhìn thấy ông lão Ma Y đó, ông lão mặt không cảm xúc, tay cầm theo một cái túi chứa đầy tinh thạch Thuần Dương cực phẩm của Dương Hạo.  

 

“Đại ân không lời nào cám ơn hết được”, Dương Hạo cung kính nói: “Nếu như sau này tiền bối có gì sai bảo, Dương Hạo ta nhất định sẽ cố gắng hết sức”.  

 

Giá trị của bảy ngày này đối với Dương Hạo quá lớn, Dương Hạo cho rằng dù ở bên ngoài một năm cũng không thể so được, khí đại đạo trong cơ thể y lúc này giống như sóng lớn vỗ vào bờ vậy, trước giờ y chưa từng cảm thấy tràn đầy như vậy”.  

 

Sau khi ông lão Ma Y rời đi, Dương Hạo cầm lấy túi không gian cười khổ: “Ân tình này nợ quá nhiều rồi. Số tinh thạch này đủ cho ta mua rồi”.  

 

Dương Hạo nghĩ lại, mình có lòng chắc chắn sẽ tu luyện đến cảnh giới Thiên Quân, nghe ý của ông lão Ma Y và Nghiệp Đế thì dường như có việc gì đó cần y làm. Y vẫn nên sớm ngày tu luyện thành Thiên Quân là tốt nhất.  

 

Sau khi suy nghĩ, ánh mắt Dương Hạo nhìn trận pháp dịch chuyển lên tầng bốn ở phía xa. Cơ thể khẽ lóe lên, y đã tới trung tâm trận pháp, tuy nhiên trong nháy mắt đã biến mất trong đây.  

 

“Không biết sư huynh tu luyện xong chưa?”, tiểu đạo đồng lẩm bẩm, lúc này cậu bé đã thành công đột phá cảnh giới Tử Phủ, nếu Dương Hạo ở đây nhất định sẽ ngạc nhiên một phen. Lúc này ánh sáng tím nhàn nhạt bao phủ quanh cơ thể tiểu đạo đồng Hạo Nhất, đây chính là biểu hiện của cảnh giới Tử Phủ nhị trọng, Hạo Nhất này thế mà đã đạt tới cảnh giới Tử Phủ nhị trọng rồi.  

 

Nói xong, tiểu đạo đồng xách một cái túi y hệt Dương Hạo, đi tới trận pháp dịch chuyển lên tầng ba.  

 

Vốn dĩ mục đích Dương Hạo tới đây là để đột phá, đối với Dương Hạo mà nói, đối với cảnh giới Thiên Quân chỉ còn lại một bước. Y muốn dựa vào cơ hội tu luyện hiếm có này đã bước qua ngưỡng cửa này.  

Vốn dĩ đánh giá về tiến độ hiện tại, Dương Hạo nhất định có hi vọng thành công, nhưng người tính không bằng trời tính, lại xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn.  

 

Vốn dĩ Dương Hạo đang yên lặng luyện tập, sức mạnh của khí đại đạo không ngừng hòa vào trong cơ thể y. Đột nhiên một luồng sáng đỏ xuất hiện, đánh vào người Dương Hạo. Y lập tức mở mắt ra, lộn người qua, cúi đầu xuống, nhưng vẫn bị đánh tả tơi.

 

Ánh sáng đỏ trông không quá mạnh mẽ, nhưng nó mang theo nhiệt độ cao đến kinh người, và không gian mà nó đi qua dường như bị thiêu rụi.  

 

Dương Hạo bết bát đứng dậy, quay đầu nhìn lại thấy chỗ vừa mình ngồi đã bị đốt cháy một cái trũng to bằng lòng bàn tay, khiến cho Dương Hạo có chút kinh ngạc, y biết rõ độ cứng của tháp Hạo Nguyên này.  

 

Cho dù là bảo vật Thiên Linh, Dương Hạo tự tin rằng dựa vào lực cơ thể có thể phá vỡ. Nhưng ở tầng này, y đã dùng hết sức mà vẫn không thể khiến lan can ở mép cửa xi nhê gì, cũng không biết tháp Hạo Nguyên này được làm bằng nguyên liệu quý nào.  

 

Từ đó Dương Hạo tính toán, tháp Hạo Nguyên này tuyệt đối vượt xa bảo vật Thiên Linh, có khả năng rất cao là pháp bảo Thánh Đạo. Phải biết rằng, tu giả Linh Kiếp bình thường chỉ có thể dùng pháp bảo cấp Huyền Dương, Thiên Quân dùng cấp Thuần Dương, chỉ có Đại Đế mới được sử dụng pháp bảo cấp Thiên Linh. Tòa tháp này lại là bảo vật Thánh Đạo, vậy thì người tạo ra nó còn đáng sợ hơn Đại Đế nhiều.   

Advertisement
';
Advertisement