“Không ngờ rằng một Linh Kiếp bị phong ấn tu vi lại có được thân thủ như vậy”, một giọng nói cổ quái vang lên, cùng với giọng nói cổ quái truyền đến tiếng bước chân nặng nề.  

 

Chỉ thấy một ông lão mặc áo choàng đỏ, bước từng bước tới, nhưng bước chân lại vô cùng nặng nề, dường như mỗi bước đều tốn rất nhiều sức lực.  

 

Dương Hạo nhìn kỹ lại thì thấy sắc mặt ông lão có chút phờ phạc, nhưng toàn thân lại toát ra một cỗ năng lượng hệ hỏa.  

 

“Thiên Quân cấp cao!”, mặc dù tu vi của Dương Hạo đã bị phong ấn, nhưng nhãn lực vẫn còn. Khí thế nội liễm của ông lão này, năm khí vây quanh thân, hai đóa hoa đỏ rực mập mờ treo lơ lửng trên đầu, từng tinh khí đại đạo tự hoa rủ xuống bảo vệ toàn thân. Rõ ràng là cường giả Thiên Quân thất trọng ngũ khí tụ lại thành ba hoa, hai hoa đã nở.  

 

Nếu là thực lực trước khi bị phong ấn của Dương Hạo, y không hề sợ hãi Thiên Quân thất trọng. Nhưng bây giờ tu vi bị phong ấn, năm đoàn khí đại đạo khôi phục được một phần mười, đối diện với Thiên Quân thất trọng có chút khó khăn. Huống hồ nhìn đòn vừa rồi của Thiên Quân rõ ràng ông ta không phải Thiên Quân bình thường.  

 

Ông lão đồ đỏ đứng yên tại chỗ, trong mắt hiện lên chút tán thưởng: “Nếu là bình thường, gặp được một thí quân giả như ngươi, ta sẽ cảm thấy vài phần yêu thích”.  

 

Nói xong, ông lão dừng lại một lúc, năng lượng toàn thân dâng trào, trầm giọng nói từng câu từng chữ: “Ta cũng biết cháu trai của ta có chút ngang ngược. Nhưng vì sao ngươi lại tàn ác hủy hoại cơ thể của nó?”  

Ông ta nói xong liền mở tay ra, một tia sáng còn lớn hơn lúc trước tỏa ra, lập tức chạm tới ngực của Dương Hạo, y dùng linh lực giơ tay chặn lại, nhưng rốt cuộc đã quá muộn. Lập tức bay ngược ra sau. Chiêu này, ông ta quả thực đã nương tay, nhìn thì có vẻ mạnh, nhưng uy lực không bằng một nửa vừa rồi. Nếu không Dương Hạo không chỉ đơn giản là bị bắn ra ngoài thôi đâu.  

 

Ông ta vẫn bình tĩnh như cũ: “Nếu là Linh Kiếp bình thường, thậm chí là Thiên Quân sơ cấp chịu đòn này, không chết thì cũng bị thương hộc máu. Một cảnh giới Linh Kiếp đỉnh cao như ngươi lại chỉ bay ra ngoài mà thôi. Xem ra Đại Đế triệu ngươi vào cung là có ý muốn thu nhận đồ đệ, nhưng đáng lẽ ngươi không nên làm Chấn Nhi bị thương”.  

 

Dương Hạo im lặng, không ngoài dự liệu, ông lão này quả nhiên chính là Lục trưởng lão trong lời của Hạo Nhất, trước khi vào tháp Hạo Nguyên y không quá coi trọng, nếu như là Thiên Quân thất trọng bình thường, Dương Hạo cũng không phải chưa từng giết qua, nhưng thực lực của Lục trưởng lão trước mặt này thậm chí vượt qua cả Thiên Quân đỉnh cao, cho dù bản thân ở trạng thái đỉnh cao cũng không phải là đối thủ của ông ta!  

 

“Ta đoán ông có lẽ chính là Lục trưởng lão, thằng cháu đó của ông làm nhiều chuyện bất lương, bắt nạt kẻ yếu, nếu không phải ta có chút thực lực, e là đã bị thằng cháu đó của ông một chưởng đánh chết. Lẽ nào cháu trai ông là người thôi, không có gia cảnh, thực lực yếu thì không phải là người sao?”, Dương Hạo ôm ngực, cho dù bây giờ y đã có cơ thể của Thiên Quân cấp cao, nhưng chịu một đòn này vẫn cảm thấy rất khó chịu. 

 

 

“Cháu trai của ta làm nhiều chuyện bất lương, ức hiếp kẻ yếu. Ta cũng biết chuyện nó tác oai tác quái trong bí cảnh Đế Cung. Nhưng đó là cháu trai của Chu Lệ ta, Đại Đế hoặc là con cháu Đại Đế dạy dỗ nó, cho dù là đánh chết nó ta cũng không có gì để nói. Nhưng ngươi là cái thá gì, cháu của ta đến lượt ngươi dạy dỗ sao?”, Dịch Hỏa Thiên Quân Chu Lệ tỏa ra uy phong lẫm liệt, đang rất tức giận.  

 

Ông ta tiếp tục nói: “Ta và mọi người chiến đấu hết mình vì thế giới Phong Vũ, hiện giờ bị thương quay trở về tháp Hạo Nguyên chữa trị, sau khi chữa xong lại phải xông ra chiến tuyến. Hậu bối của ta có kiêu ngạo chút, độc đoán chút thì có làm sao?”  

Advertisement
';
Advertisement