Nghiệp Đế và Vô Song Đại Đế liếc nhìn Hạo Nhất như đang có suy nghĩ gì, sau đó lại nhìn về phía ông lão Ma Y. Ông lão Ma Y vẫn bình thản gật gật đầu với Nghiệp Đế và Vô Song Đại Đế. Hai người hiểu ý, cảm thấy rất vui.  

 

Tới thời điểm bây giờ, tất cả Đại Đế đều không muốn bỏ qua bất cứ một tia hy vọng nào có thể làm gia tăng cơ hội giành chiến thắng của thế giới Phong Vũ. Nhìn vào ý của ông lão Ma Y, rõ ràng Hạo Nhất là người có vai trò rất lớn đối với thế giới Phong Vũ, nếu không thì ông lão Ma Y cũng sẽ chẳng coi trọng một người tới thế.  

 

“Thiên đạo của ông sắp sửa vỡ vụn, xác thịt cũng đang gặp phải nguy cơ rất lớn. Bây giờ chỉ có duy nhất một thứ có thể cứu ông mà thôi”, ông lão Ma Y nói xong thì nhìn về phía Vô Song Đại Đế.  

 

Vô Song Đại Đế hiểu ý, gọi Dương Hạo tới, bảo Dương Hạo thả Tam Mục và Bát Túc ra.  

 

Tam Mục và Bát Túc gặp được Vô Song Đại Đế thì cực kỳ kích động.  

 

“Chủ nhân!”, mặt mày hai người kích động, mặc dù bây giờ thần hồn của bọn họ bị kiểm soát trong tay Dương Hạo, thế nhưng rõ ràng Vô Song Đại Đế vẫn rất quan trọng trong lòng bọn họ.  

 

“Hai người mau chóng tới cánh đồng hoang vu mang gốc cỏ Băng Lăng Vương kia về đây”.  

 

Hai người vâng lời rồi lao đi như bay.  

 

Lúc này, Vô Song Đại Đế khâm phục nhìn về phía ông lão Ma Y: “Xem ra ông đã có tính toán từ lâu, nhiều năm về trước bảo ta đi tìm cỏ Băng Lăng Vương, hoá ra là vì khoảnh khắc này”.  

 

Mọi người hàn huyên vài câu, sau đó ông lão Ma Y và Hạo Nhất ở lại trị thương cho Nghiệp Đế, hiệu quả tác dụng chung của lực sinh mệnh và nhân quả còn mạnh hơn nhiều so với Sinh Mệnh thiên đạo dù gì đạo sinh mệnh chỉ bổ sung cho lực sinh mệnh, mà vận mệnh và nhân quả lại là sự bắt đầu từ bản thân của đạo.  

 

Sau đó, Vô Song Đại Đế tỏ ý bảo Dương Hạo cùng ông ta ra khỏi đại điện. Hai sư đồ trước nay chưa từng gặp mặt cùng nhau bước ra khỏi đại điện.  

 

 

 

“Dương Hạo, dù lúc đầu ta truyền lại Đan Khí Trận Tam Đạo cũng không ngờ ngươi vẫn chưa đến ba mươi tuổi đã có được tu vi đáng kinh ngạc như bây giờ, còn mạnh hơn cả Đại Đế”, nhìn đệ tử của mình, Vô Song Đại Đế không khỏi tự hào: “Ta sẽ truyền lại trận pháp Thiên Đạo cho ngươi, chỉ có hiểu được sự huyền diệu của trận pháp cấp thiên thì ngươi mới có thể đến vực giới hỗ trợ cho đại trận Đoạn Thiên”.  

 

“Ngay bây giờ sao?”, Dương Hạo sửng sốt, hơi vội quá rồi nhỉ.  

Mặc dù trước giờ Dương Hạo đều rất thích trận pháp, cũng chia con đường trận pháp mà Vô Song Đại Đế để lại ra thành hai loại trận pháp không cùng cấp bậc bằng sự lý giải của mình – trận Không đầu không cuối và đại trận Thí Quân, nhưng y biết cái này không thể so được với đại trận Đoạn Thiên mà mình đã biết quá rõ, đó là trận pháp cấp thiên.  

 

Trận pháp được chia thành phàm phẩm, cấp ba, cấp hai, nhập lưu, cấp linh, cấp địa, cấp thiên, trong thế giới Phong Vũ, trận pháp cấp thiên có cấp bậc cao nhất.  

 

Ngày trước Vô Song Đại Đế để lại cho Dương Hạo trận pháp cấp linh, một cấp bậc là một tầng trời, muốn đột phá về tu vi cảnh giới là vì Dương Hạo có sự tích lũy khá dày mới có thể đạt đến Thiên Quân lục trọng từ cảnh giới Linh Kiếp, nhưng sự đột phá trong trận pháp lại khó hơn rất nhiều, thế nên ngay cả người có tự tin với bản thân như Dương Hạo cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt khó xử.  

Advertisement
';
Advertisement